BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 444

không thể nào tuột được nữa, nàng nghiến răng, nắm chặt cây trâm đâm
phập vào mông ngựa. Tuấn mã hí lên đau đớn, chồm mạnh vó trước rồi lao
vọt tới như cuồng phong. Nhược Hi ghì cứng cương, hai chân kẹp chặt
bụng ngựa, mặc nó rồ dại xông phóng.

Mẫn Mẫn ngoái đầu, thấy Nhược Hi tới gần thì lộ vẻ kinh ngạc rõ rệt, vội

vàng quất ngựa. Nhưng ngựa của Nhược Hi chảy máu đầm đìa, còn Hệ
thống cấm nói bậyg lộn vì bị thương, làm sao ngựa của Mẫn Mẫn theo kịp?
Vả lại, con ngựa lành hình như sợ cái tính hung bộc phát do đau đớn kia
nên không chịu nghe hiệu lệnh của Mẫn Mẫn nữa, bèn nhường đường cho
ngựa Nhược Hi.

Mẫn Mẫn dần dần rớt lại sau. Nhược Hi bị rung lắc tới mê mụ cả đầu óc,

chỉ nghe Mẫn Mẫn gào lên đằng sau:

- Chị điên à? Không sợ nó hất ngã chị ư?

Chắc hẳn cô đã trông thấy cây trâm cắm trên mông ngựa rồi.

Đích mỗi lúc một gần, không thấy bóng Mẫn Mẫn đâu nữa, xem ra

Nhược Hi đã thắng. Bị ngựa lắc đến rời rã gân cốt, đầu óc cũng trì trệ hẳn
đi, nàng chỉ máy móc giẫm nghiến lấy bàn đạp và siết chặt dây cương,
không để con vật hất mình ngã xuống.

Ngựa đã cán đích, nhưng Nhược Hi không tài nào dừng lại được, đành

mặc nó Hệ thống cấm nói bậyg lộn phi tán. Thị vệ ùa tới chắn dày đặc
trước lán, đề phòng con ngựa xộc vào chỗ Khang Hy. Thái tử gia, Tứ a ca,
Bát a ca, Cửu a ca đều chạy ào ra ngoài.

Khi lao qua cửa lán, dù ánh mắt vẫn hoảng loạn, Nhược Hi cũng bắt kịp

cảnh tượng đó. Chỉ lát sau, tiếng vó ngựa gấp gáp đã nổi dồn, xem ra có rất
nhiều người đang đuổi theo nàng. Nhược Hi thầm nghĩ, ta không chết đâu,
chỉ cần kiên trì đừng để rơi khỏi lưng ngựa cho đến khi họ cứu là được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.