BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 461

Nhược Hi đùng đùng đứng bật dậy, định nói, nhưng chẳng nghĩ ra lời

nào, cuối cùng cáu kỉnh bảo:

- Mặc kệ! Nếu anh không có cảm tình với Mẫn Mẫn, cấm anh lấy cô ấy!

Nói đoạn hất rèm phăm phăm đi ra, nghe đằng sau Thập tứ a ca vội vàng

chào anh rồi hơ hải chạy theo, đi cùng với nàng.

Cơn tức dần nguôi, Nhược Hi biết mình gây sự hão huyền, mọi rắc rối

đều từ nàng và Thập tứ a ca mà ra cả, nàng lại đi trút giận một cách phi lý
vào Thập tam a ca. Hành động của gã, theo quan điểm hiện tại thì nhìn
nhận kiểu gì cũng ổn, nàng đâu thể vin vào tư tưởng ba trăm năm sau mà
đòi hỏi gã làm khác đi. Lòng lại nhuốm bi phẫn, nàng nói với Thập tứ a ca:

- Xin anh về trước! Tôi sang thăm Mẫn Mẫn cách cách.

Thập tứ a ca hỏi:

- Cô đi khuyên Mẫn Mẫn đừng về với Thập tam ca hả? – Đợi một lát,

thấy nàng cứ lầm lũi đi, chẳng ừ hữ gì, gã lại nói – Tôi cũng hi vọng Mẫn
Mẫn đừng lấy Thập tam ca.

Nhược Hi tráo mắt nhìn gã. Thập tứ ngó quanh, thì thào bảo:

- Bây giờ người Mông Cổ đang bất hoà với Thái tử gia. Năm kia Hoàng

a ma triệu tập đại thần Mãn Mông thương nghị về thái tử, tám bộ lạc lớn
của Mông Cổ mà Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai là người đứng đầu đều tỏ ý không
hài lòng về anh ta. Mẫn Mẫn là hòn ngọc trên tay Tô Hoàn Qua Nhĩ giai.
Nếu cô ấy mà lấy Thập tam ca, thì Bát ca coi như gặp bất lợi.

Nhược Hi thở dài đánh sượt, lắc đầu cám cảnh, rảo chân đi nhanh:

- Ngài về mau đi, những việc ấy chẳng cần kể với nô tỳ.

Thập tứ chắn đường nàng, giọng gấp gáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.