BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 464

Nhược Hi nhớ mang máng đây đâu như là một trong tám đại gia tộc của

Mông Cổ, ngoài ra không có ấn tượng gì hơn. Mẫn Mẫn nói xong, khóc lóc
thảm thiết:

- Đằng nào tôi cũng không cưới chồng đâu, thà lấy dây thừng thắt cổ chết

còn hơn.

Nhược Hi tư lự một lúc rồi ngồi sát vào Mẫn Mẫn, hạ giọng:

- Cách cách, để tôi chia sẻ với cô một bí mật.

Mẫn Mẫn không lưu tâm, vẫn cúi đầu rơi lệ, Nhược Hi chậm rãi nói:

- Thực ra năm ngoái ở thảo nguyên, người gắn bó với tôi là Bát a ca.

Mẫn Mẫn “A” một tiếng, ngẩng phắt lên nhìn. Nhược Hi cười chua chát,

ngồi xích lại nữa, bắt đầu kể từ buổi gặp gỡ trong Bối lặc phủ, đến sự chăm
sóc của chàng suốt bao năm, đến sự đảo chao rung động của nàng, thuật lại
cảnh trên đồng cỏ năm ngoái, tiết lộ giấc mơ thái tử của chàng, tâm sự việc
nàng không muốn bị cuốn vào vòng tranh đoạt ngai vàng nên cầu xin chàng
từ bỏ, kể về Bát phúc tấn, về Hoằng Vượng, về sự hiển hách của nhà ngoại
chàng, kể cả chuyện bây giờ đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Mẫn Mẫn chăm chú
nghe đến quên cả khóc.

Nhược Hi mỉm cười vắt khô khăn, lau sạch dấu lệ trên mặt cô, dịu dàng

hỏi:

- Cô có sẵn sàng theo Thập tam a ca, làm một trắc phúc tấn, sống trong

một tiểu viện, ngày ngày ngóng chàng lên triều xong hi vọng chàng về sẽ
nhớ mà đến thăm mình không? Kể thì phũ phàng, nhưng cô không phải là
người mà Thập tam yêu. Tính cách cô cương cường, nhỡ đâu tranh chấp
với các phúc tấn khác, liệu Thập tam có bênh vực cô không? Cô bằng lòng
từ bỏ cỏ xanh trời biếc, đi chọn cuộc sống trong một căn nhà nhỏ, từ nay về
sau chỉ có thể ngửa mặt ngắm mảnh trời chật hẹp hình vuông à? Tôi biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.