BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 484

Để lại tiếng hát đằng sau, Nhược Hi bước ra ngoài, không chủ đích là đi

đến đâu cả, chỉ thấy chỗ nào vắng vẻ thì tiến về phía ấy. Tiếng hát nhỏ dần,
càng đi càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa. Trong đầu nàng chợt hiện
lên câu “Tiếng lìm lịm dần nghe chẳng rõ, vô tình những khiến đa tình
khổ”. Con người mà biết vô tình, chắc mới thật sự thoát ly phiền não.

Men theo triền đồi, Nhược Hi trèo một hơi đến nơi cao nhất, trông ra khu

trại cách đấy không xa, đèn đuốc lập loè, bóng binh sĩ đi tuần thấp thoáng.
Rồi nàng ngửa mặt ngắm vầng trăng khuyết cong cong trên nền trời, bất
giác thở dài não nuột. Sau lúc vui vầy gặp gỡ, luôn là sự thinh vắng quạnh
hiu.

Chợt có tiếng sột soạt trong cỏ, Nhược Hi ngảnh mặt nhìn sang thì thấy

Tứ a ca đang thong thả tiến lại. Nàng vội nhún mình làm lễ, chàng cất tay
cho nàng đứng lên.

Cả hai cùng yên lặng hồi lâu. Vốn ghét bầu không khí tịch mịch khiến

người ta ngột ngạt này, Nhược Hi bèn hỏi cho có chuyện:

- Vương gia có quen Tá Ưng vương tử không?

Tứ a ca đáp:

- Tá Ưng vương tử thế nào, cô cũng gặp rồi, hẳn trong lòng đã có ít nhiều

đánh giá. Cậu ta tài năng hơn người, hiềm nỗi chỉ là dòng thứ, mẹ đẻ thuộc
hàng tỳ thiếp, không được Y Nhĩ Căn Giác La vương gia coi trọng. Mùa
đông năm ngoái, người và gia súc của bộ tộc họ chết rét khá nhiều, sang
xuân lại vướng vụ tranh chấp bãi chăn với bộ tộc Bác Nhĩ Tề Tề Đặc.
Chuyến này yết kiến Hoàng a ma chẳng phải là vụ công cán suôn sẻ gì, vì
thế người ta mới giao cho cậu ta đi, có điều… – Chàng ngập ngừng – Trong
hoạ lại có phúc, chưa chừng mai sau cậu ta sẽ khiến Y Nhĩ Căn Giác La
vương gia và đại vương tử phải đau đầu đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.