BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 483

- Sao lại không được? Ai cũng biết em thổi sáo rất tài, nhưng có bao giờ

dễ tính thổi cho ai nghe đâu. Chẳng mấy khi em tự nguyện thế này, coi như
đôi tai chúng ta thật có diễm phúc.

Cử toạ đều vỗ tay hưởng ứng.

Thập tam a ca đứng dậy, đưa ngang cây sáo lên môi, quay mặt về phía

Mẫn Mẫn, gật đầu. Tiếng sáo mềm mại du dương bắt đầu cất lên. Mẫn Mẫn
lắng nghe, vẻ mặt choáng váng, đăm đăm nhìn lại. Thập tam a ca quả sành
âm luật, chỉ nghe hai lượt mà thể hiện được vào tiếng sáo cả khí chất thanh
cao kiên cường của hoa mai lẫn tình cảm sâu sắc đằm thắm của con người.

Ai nấy cùng lộ vẻ sửng sốt, chỉ có Tứ a ca, Bát a ca và Thập tứ a ca là

sắc mặt vẫn như thường. Đây là giai điệu mà Mẫn Mẫn vừa hát lúc tối, nay
Thập tam diễn tấu, lại tăng thêm mấy phần tình tứ ý vị. Khúc nhạc chưa
dứt, Mẫn Mẫn đã rưng rưng lệ, si dại nhìn Thập tam a ca. Tá Ưng liếc Thập
tam, lại lặng lẽ quan sát Mẫn Mẫn, vẻ mặt êm đềm, ánh mắt kiên định
thoáng niềm thương xót. Nhược Hi nhìn Tá Ưng, không nén được nụ cười.
Không ghen tuông, không xem thường, chỉ thương cảm xót xa, đúng là một
kỳ nam tử!

Những nốt nhạc cuối chấm dứt, Thập tam a ca cúi mình trước Mẫn Mẫn,

rồi thổi lại từ đầu. Mẫn Mẫn đứng lên, cất tiếng hoà theo:

Tuyết xoáy lại mênh mang gió bấc

Cành hàn mai cô độc giữa trời

Toả hương chỉ bởi một người

Yêu không tiếc hận tình ngời trong tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.