BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 50

Nhược Hi cũng cười:

- Ối đứa không ngã cũng ấm đầu kìa!

Minh Ngọc thôi cười, nổi giận bảo:

- Cái đồ mọi rợ, có mẹ đẻ mà không có mẹ dạy!

Nhược Hi nhìn Minh Ngọc, cười cười độp lại:

- Ối đứa có mẹ dạy cũng không bằng cả bọn mọi rợ kìa!

Minh Ngọc hơi luống cuống. Cô ta càng luống cuống, Nhược Hi càng

buồn cười, đúng là nhóc con, mới đôi ba câu đã cuống cà kê. Nhớ Tiểu Văn
năm xưa cãi cọ với bạn cùng bàn, chẳng từ một câu tục tĩu bậy bạ nào, chửi
mà vẫn cười được, càng thản nhiên khoái trá thì đối phương càng nổi điên.
Thấy Nhược Hi cứ hí hởn nhìn mình, Minh Ngọc buột mồm bảo:

- Ngươi giống hệt chị ngươi, đều là hạng đàng điếm thiếu lễ giáo!

Nhược Hi nghĩ, mình bị nhiếc đàng điếm cũng không sao, đàng điếm

chẳng qua chỉ là một từ vựng sơ cấp trong từ điển chửi bới của Tiểu Văn
trước đây mà thôi, nhưng động đến Nhược Lan thì không được. Từ lúc tỉnh
dậy ở thế giới này, Nhược Hi đã dần gắn bó với sự chăm sóc ân cần chu
đáo và lòng yêu mến cưng chiều của Nhược Lan, Nhược Lan là người quan
tâm đến cô nhất, và hiện tại cũng là người thân duy nhất của cô. Bởi vậy,
Nhược Hi lạnh lùng nhìn Minh Ngọc:

- Cô dựa vào đâu mà nói thế?

Thấy Nhược Hi đã mất bình tĩnh, Minh Ngọc lộ vẻ khoái chí:

- Dựa vào đâu thì quan trọng gì, đằng nào cũng là đàng… điếm…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.