BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 507

gái như tôi đây cũng chẳng thể đứng nhìn.

Thập tứ a ca lắc đầu than:

- Đánh chết cái nết không chừa! Chẳng bao giờ bận tâm đến vị thế của

mình cả, cứ tuỳ tiện đặt gái phong trần lên ngang với bản thân.

Câu nói khiến đôi bên cùng nhớ lại trận cãi cọ vì Lục Vu nhiều năm về

trước ở thư phòng Bát a ca, bèn cười ầm lên. Thập tứ a ca tủm tỉm nói:

- Cô với Thập tam ca, hai người tự nhiên thoải mái thật!

- Thập tam a ca vốn cởi mở phóng khoáng, đối đãi với Lục Vu không

theo cách các vị suy diễn đâu. Vì trân trọng tài hoa và xót xa thân phận của
Lục Vu, anh ấy mới ra tay che chở bao nhiêu năm nay. Giống như cầm ô
che cho bông hoa xinh đẹp trong gió mưa vần vũ, cốt để giữ gìn vẻ đẹp của
nó chứ không phải để bứng đem về nhà.

Thập tứ a ca cười khì:

- Nhưng ta thấy, tấm lòng Lục Vu dành cho Thập tam ca không chỉ là

nghĩa bạn bè thôi đâu. Tối hôm đó, sợ thuộc hạ của Cửu ca lén lút giở trò,
ta bèn đích thân đưa cô ấy về. Trên đường, Lục Vu khẩn khoản xin ta giấu
kín sự việc với Thập tam ca. Cô ấy nói, chẳng qua chỉ một phen tủi cực,
chẳng có gì nặng nề ghê gớm, không muốn vì mình mà rước thêm phiền
phức cho con người nhiệt tình sốt sắng như Thập tam gia. Đàn bà con gái
bình thường mà gặp cảnh tương tự thì khóc đến cay đắng xé lòng ấy chứ,
nhưng Lục Vu không một lời oán thán, chỉ bận tâm lo nghĩ cho Thập tam
ca.

Nhược Hi cúi mặt thở dài, bụng bảo dạ, gặp được Thập tam, chẳng biết

là phúc hay hoạ của Lục Vu? Chỉ e chính bản thân Lục Vu cũng không bao
giờ muốn thừa nhận tấm tình này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.