BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 574

rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng,
bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh
phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.

Lời bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như

trong hai có một con không quên được thì sao ? Con người đối với tình cảm
cũng như thế…"Tương nhu dĩ mạt", có lúc cần thiết cho sinh tồn, không
còn cách nào khác. "Tương nhu dĩ mạt" làm người cảm động nhưng "tương
vong vu giang hồ" – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.

Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.

(Chú điển cố và lời bình tìm thấy trong Tiên sở ).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.