chó đánh mèo liên lụy đến tỷ tỷ của ta."
Nàng hừ lạnh nói: "Giận chó đánh mèo? Ngươi thật sự chưa từng thấy
cái gì gọi là giận chó đánh mèo đâu. Lấy mưu kế thủ đoạn của tỷ tỷ, cộng
thêm gia thế của chúng ta, nếu nàng cố ý muốn đối phó với tỷ tỷ của ngươi,
nàng ta còn có thể ở trong phật đường niệm kinh sao? Có điều là "ném
chuột sợ vỡ bình" nên không thể ra tay thôi!"
Ta vừa xót vừa tức, nói: "Tỷ tỷ của ta là con chuột, vậy Bát gia cũng là
con chuột, tỷ tỷ của ngươi cũng không thoát được!"
Nàng trừng mắt nhìn ta, ta cũng nhìn lại nàng, hai người nhìn nhau một
hồi, đều "phù" cười một tiếng. Nàng quay đầu nói: "Cho dù là tượng đất
cũng có ba phần tức giận, huống chi tỷ tỷ là người tâm cao khí ngạo như
vậy? Tỷ tỷ đã cố gắng kiềm chế bản thân lắm rồi!"
Ta khẽ thở dài: "Ngươi nói ta đều hiểu, nhưng đó là tỷ tỷ của ta, thấy
nàng chịu uất ức, mặc kệ chuyện lớn hay nhỏ, ta đều cảm thấy khó chịu."
Nàng nói: "Ta hiểu, có điều ức chế cũng đã nói ra, chúng ta sau này hẳn
là sẽ không cần gây sự với nhau nữa chứ? Ngươi không cần vừa thấy ta liền
né, hắn cũng không vì vậy mà thấy khó xử."
Ta buồn cười nhìn nàng, hỏi: "Hắn? Hắn là ai vậy?"
Nàng cười giận, liếc mắt nhìn nói: "kẹo hồ lô, ngươi là đang giả ngốc đấy
à?
Ta "ha ha" cười rộ lên. Thế sự thay đổi, ai có thể nghĩ đến ta cùng nàng
cũng có ngày cùng cười với nhau thoải mái như vậy?
Trong tiếng cười của hai người có thể nghe thấy tiếng đàn chim đang bay
lượn trên cây, chít chít chiêm chiếp hòa cùng tiếng cười của chúng ta. Nàng