Ta lo lắng trăm đường, nhưng không thể tránh được chỉ có thể trơ mắt
nhìn hết thảy. Vẫn cứ tự thầm hỏi, rốt cuộc là ai làm? Chỉ là càng nghĩ lại
càng mơ hồ không có kết quả.
Nghe có tiếng đập cửa bèn đứng dậy ra mở, liền thấy Thập Tứ đang đứng
ngoài cửa viện. Ta vốn muốn đóng cửa, hắn liền vươn tay chặn lại, một
chân bước vào nói: "Ngươi cho ta vào đi, có gì khúc mắc chúng ta hai mặt
một lời nói cho rõ ràng!" .Hai người đều cố chấp nhìn đối phương. Giằng
co như vậy cũng không phải biện pháp tốt, ta quay người bước đi, hắn tiến
vào rồi đóng lại cửa viện.
Vào đến nhà, hắn mở cửa sổ ra, nói: "Ngươi đang hận ta không đứng ra
nói giùm Bát ca sao?"
Chuyện chính ta cũng không làm được, làm sao lại trách ngươi chứ? Suy
nghĩ một chút, sắc mặt dần hoà hoãn xuống, thử dò xét hỏi: "Năm đó lần
đầu phế thái tử, ngươi vì Bát gia cầu xin, không tiếc lấy cái chết bảo đảm
với Hoàng thượng, đến nỗi Hoàng thượng rút đao muốn giết ngươi. Ta
không hiểu vì sao lần này ngươi lại từ đầu đến cuối một câu cũng không
nói."
Thập Tứ nói: "Năm đó làm như vậy, kết quả giúp được Bát ca sao?
Chẳng những không có, ngược lại bởi vì bản thân xúc động, chỉ làm Hoàng
A Mã thêm kiêng kỵ sức ảnh hưởng của Bát ca với mấy người huynh đệ
chúng ta, không đặt phụ thân lên đầu lại muốn phản theo huynh. Trong
thánh chỉ vẫn còn những mắng chửi: "Trẫm chỉ sợ sau này, ắt có a ca hành
vi không bằng chó lợn, dựa vào kỳ ân để dấy binh tạo phản, bức trẫm thoái
vị chính là Dận Tự". Tội danh như vậy sao có thể khiến Bát ca bây giờ phải
chịu thêm lần nữa? Đã qua sáu năm rồi, chẳng lẽ ta vẫn còn là Dận Trinh
nông nỗi, làm cho mọi việc rối tung rối mù hay sao? Thêm nữa, chuyện lần
này cùng lần trước căn bản không giống nhau, lần trước Hoàng A Mã trách
phạt Bát ca, đơn giản là vì bá quan đề cử chọc giận Hoàng A Mã, Bát ca