BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 926

một miếng vải nhét vào dưới tấm đệm mà ta đang ngồi, một mặt nói: "Luôn
khẽ mỉm cười, không nói một lời."

Ta dùng ánh mắt hỏi hắn, nhưng miệng lại hói: "Ngươi ổn chứ?" Vương

Hỉ nhét mảnh vải vào kẽ đệm mà lại làm bộ dáng như đột nhiên phát hiện
mảnh vải từ đó, một mặt trả lời: "Nô tài mạnh khoẻ."

Nói xong hai người yên lặng nhìn nhau, Vương Hỉ nói: "Tỷ tỷ nếu không

có gì sai bảo, nô tài xin được cáo lui." Nói xong không chờ ta trả lời, đã vội
vã đi ra ngoài. Ta muốn gọi hắn lại, nhưng rồi lại thôi.

Trong tay cầm mảnh vải Vương Hỉ mang đến, ngắn ngủn vài chữ nhưng

mỗi chữ lại như từng nhát dao cứa vào lòng ta:" Xin tỷ tỷ che chở cho
người nhà của ta được bình yên. Ngọc Đàn tự biết đại nạn đã đến, vẫn hy
vọng có thể có một ngày chính miệng giải thích cho tỷ tỷ rõ ràng mọi
chuyện, nhưng giờ đây đã không còn cơ hội, vội vã mà đi, không được tỏ
rõ lòng mình, rồi lại thấy nói gì cũng đều dư thừa, tỷ tỷ nhất định có thể
hiểu được lòng muội. Một kẻ ngu dại trong chốn hồng trần này! Ngọc Đàn
không hối! Không oán! Tỷ tỷ chớ đau lòng!"

Trong đầu tựa như có thể tưởng tượng ra ngày đó Ngọc Đàn trong lúc

cấp bách, trốn ở một góc tường, xé từ y phục xuống một mảnh vải, cắn nát
ngón trỏ, vội vã viết ra, nhét vào trong phòng Vương Hỉ, rồi không bao lâu
sau đã bị người bắt đi.

Ngọc Đàn luôn nói với ta rằng nàng chưa bao giờ đọc qua sách vở, chỉ

biết được sơ sài vài chữ, nhưng hôm nay đọc thư nàng để lại, chữ viết mặc
dù vội vã, cũng là chuẩn mực của tiểu thư khuê các. Nếu không phải nhiều
năm khổ luyện cùng đọc hết thi từ bách gia tuyệt đối không thể có được ý
niệm trầm tĩnh như thế . Ngọc Đàn, rốt cuộc muội còn có bao nhiêu chuyện
gíấu ta đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.