BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 215

Vẫn đang rất buồn ngủ, tôi lơ mơ mở mắt ra và bất ngờ nhìn thấy một bóng
người rón rén đi ra ngoài căn lều.

Tôi nheo mắt nhìn, là Chu Vũ? Tôi bỗng tỉnh hẳn. Vào giờ này anh ta đi
đâu nhỉ?

Trông bộ dạng anh ta như thế, chắc chắn không phải là đi vệ sinh.

Tôi chợt nghĩ ngay đến Đoàn Chính Dương, có phải hai người là đồng bọn
thật không?

Bóng Chu Vũ gần mất hút trong tầm mắt của tôi, tôi lập tức choàng dậy
ngay rồi thận trọng nhẹ chân bước đi theo anh ta. Tôi định gọi La Thiên
nhưng lại không nỡ, anh ấy đã rất lâu không được nghỉ ngơi cho tử tế.

Điều khiến tôi lấy làm lạ là, dọc đường, Chu Vũ lúc đi lúc dừng, đã mấy lần
ngoái đầu lại nhìn, cứ đi được vài bước anh ta lại xoay người lại, sau đó lại
tiếp tục bước đi; có lúc còn ngồi thụp xuống gục mặt vào hai bàn tay. Điệu
bộ lạ lùng của anh ta khiến tôi rất thắc mắc, anh ta đang do dự, khúc mắc về
chuyện gì? Vừa định đi gặp Đoàn Chính Dương lại vừa không muốn bán
đứng chúng tôi? Có phải thế không?

Cứ vừa đi vừa dừng như thế, Chu Vũ đi đến bên con suối, rồi quỳ gối trước
ngôi mộ của Cố Phong, hai tay chắp lại, miệng lẩm nhẩm gì đó. Vì đứng
hơi xa nên tôi không nghe thấy anh ta nói những gì.

Điều mà tôi băn khoăn nhất là anh ta đang làm gì? Sám hối hay sao?

Bỗng nhiên tôi đã hiểu rõ cả, thì ra anh ta và Cố Phong là đồng bọn, có lẽ
anh ta không muốn tiếp tục làm điều sai trái nữa, hoặc lương tâm anh ta cắn
rứt, nên mới đến đây để sám hối; nếu không, cái chết của Cố Phong không
có bất cứ liên quan gì đến anh ta, anh ta không cần thiết phải sám hối... À
không, cái chết của Cố Phong có liên quan đến anh ta, vì nếu anh ta không
cố ý bày trò trêu chọc để Cố Phong cởi áo ra, thì có lẽ Cố Phong sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.