BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 216

gặp bất trắc thê thảm. Lẽ nào là vì điều này? Nhưng dọc đường anh ta cứ do
dự, tự mâu thuẫn với mình chuyện gì đó, sẽ giải thích như thế nào?

Bỗng một tiếng sấm kinh hồn nổ ngay trên đầu tôi khiến tôi sợ hãi suýt nữa
hét lên.

Hình như Chu Vũ cũng phát hoảng giật mình, anh ta sợ hãi ngẩng đầu lên
rồi lại cúi xuống ngôi mộ xì xụp vái lạy.

Sau một hồi sấm vang rền, mưa rào bắt đầu trút xuống tạt vào người tôi vừa
rát vừa lạnh.

Tôi đưa hai tay lên che trước trán, đứng xa xa nhìn Chu Vũ. Anh ta trở lại
tư thế chắp tay như ban đầu, như một bức tượng đang quỳ trong mưa gió.
Tình thế này, có lẽ anh ta chỉ thuần túy là đến để sám hối, chứ anh ta không
liên quan gì đến Đoàn Chính Dương. Thế thì tôi không cần thiết phải ngồi
mãi ở đây nữa.

Tôi đang cân nhắc thì Chu Vũ đứng dậy bước lên phía trước hai bước, rồi
ôm choàng lấy nấm mộ, toàn thân bất động.

Lúc này tôi thấy lòng mình trào dâng một cảm giác không sao diễn tả nổi.
Người thì đã chết rồi, sám hối thì có tác dụng gì?

Một lát sau, thấy Chu Vũ vẫn cứ ôm choàng như thế, tôi quyết định không
đứng quan sát nữa. Mưa to gió lớn thế này, La Thiên sẽ bị thức giấc, không
thấy tôi đâu thì anh ấy sẽ rất lo lắng.

Vừa định đứng dậy để bước đi thì Chu Vũ bỗng đứng thẳng lên, rồi bắt đầu
dùng tay để bới ngôi mộ của Cố Phong hết sức điên rồ.

Tôi quá sợ hãi, mắt trợn tròn. Anh ta định làm gì? Nếu chỉ là sám hối thì
sao lại đào mộ?

Chu Vũ ra sức bới đất rất nhanh, chỉ lát sau nấm mồ đã bị lõm xuống một
mảng; tôi không suy nghĩ gì nữa, chạy ào đến nơi tóm chặt anh ta, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.