BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 235

không đi bắt gã Đoàn Chính Dương thì e ai cũng mệt rồi lăn ra ngủ, lỡ
chẳng may hắn lò dò đến thì sẽ ra sao? Anh đừng nói là anh sẽ canh gác cho
mọi người, anh đã mệt mỏi hơn bất cứ ai rồi! Anh cứ tin em đi, em sẽ chịu
đựng được; em phải kiên trì chịu đựng để có thể sớm gặp lại cha mẹ em.”

La Thiên nắm chặt tay tôi. Anh nói với Tư Khải Điển: “Đây là cơ hội duy
nhất của chúng ta, chỉ được phép thành công chứ không được phép thất bại.
Anh hoàn toàn không phải sợ hãi gì, đã có chúng tôi ở ngay bên anh. Anh
nhớ là phải nhử gã Đoàn Chính Dương đến đúng vị trí.”

Tôi tự nói với mình: đây đúng là cơ hội duy nhất của chúng tôi, chúng tôi
nhất định phải thành công.

Tư Khải Điển mặt mũi méo xệch, trông thật đáng ái ngại. Anh ta nhìn La
Thiên, nói: “Nhưng nếu... nếu...”

“Không có nếu gì cả! Anh đừng nên căng thẳng.” La Thiên nhẹ nhàng ngắt
lời anh ta.

“Nhưng... nhưng tôi đang... đau bụng...”

“Thôi đi cho! Hễ có việc thì anh lại đau bụng! Nên có khí phách một chút
chứ?” Chu Vũ lườm Tư Khải Điển, rất không bằng lòng.

La Thiên đặt tay lên vai Tư Khải Điển, cổ vũ: “Tôi tin ở anh, anh nhất định
sẽ làm được.”

Tư Khải Điển vừa bước ra khỏi lều đã lại gọi chúng tôi: “Khoan đã! Nếu tôi
thành công, thì các vị có thể chấp nhận một điều kiện này không: ra khỏi
rừng rồi, mỗi vị phải mua của tôi một suất bảo hiểm?”

Chu Vũ khoái chí: “Được được được! Tôi sẽ bảo cả nhà tôi mua bảo hiểm
của anh.”

6

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.