BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 241

Thiên giả ở trên kia! Ngươi ngu ngốc hết cỡ rồi, ngươi còn mặt mũi nào để
nhìn La Thiên nữa? Còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa?

Thấy La Thiên đang từ từ bước đến gần tôi, tôi hét lên: “Đừng bước lại
nữa! Đừng!”

Tôi loạng choạng, lảo đảo, tay đập mạnh lên đầu, và túm tóc giật thật mạnh.

Trước đây tôi vẫn mong sẽ sớm tìm ra sự thật, tôi hoàn toàn không ngờ sự
thật giờ đây lại là thế này!

Tôi vẫn nhớ như in hôm nọ ở trên dốc núi tôi đâm La Thiên như thế nào, sự
việc đó khiến tôi đớn đau không muốn sống nữa.

La Thiên thấy tôi như thế này, anh lại ngồi xuống rồi viết nhanh trên mặt
đất, Đoàn Lôi đọc ngắc ngứ: “Em đừng thế này, Tiểu... chữ này cháu không
đọc được... anh biết em... vì yêu anh... vì em xưa nay chưa bao giờ hoài...
chữ này cháu cũng không đọc được... kẻ ở bên em không phải là anh... em
đã coi kẻ đeo... gì đó, là hung thủ... cho nên em...”

Đoàn Lôi đọc rất lộn xộn nhưng tôi đã hiểu rõ tất cả rồi.

Lúc này tôi mới chợt hiểu ra: bé Đoàn Lôi tuy nói năng đâu ra đấy nhưng
có rất nhiều chữ nó vẫn chưa biết đọc, vì nó mới chỉ là đứa học sinh lớp 1
tiểu học; nếu tôi tinh ý hơn thì tôi phải nhận ra mẩu giấy hôm nọ là có vấn
đề mới phải.

La Thiên lại bước đến gần tôi, rồi quỳ xuống bên cạnh, đưa tay nâng khuôn
mặt đẫm lệ của tôi.

Phía trong chiếc mặt nạ là đôi mắt anh đầy đau khổ, bi thương, cũng có nét
ấm ức và cả niềm vui nữa, một đôi mắt phức tạp không sao diễn tả nổi.
Nhưng có một điểm này là không thay đổi: dù đôi mắt ấy đầy những tia
máu nhưng nó vẫn lấp lánh ánh sáng.

Đây mới đúng là La Thiên của tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.