BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 108

suy nghĩ. Anthony mới ba mươi bốn tuổi, là giám đốc một quỹ đầu tư của
Mỹ có chi nhánh ở Thượng Hải. Anh có phong cách giản dị, hòa đồng với
mọi người và khá khôi hài. Ngồi với nhau ít lâu chúng tôi cáo về. Anthony
đề nghị lấy xe hộ tống hai đứa. Lúc chờ anh xuống hầm đậu xe, Jean đến
bên tôi hỏi "Cô nhớ tôi không?". Tôi cười gật đầu. Hắn có vẻ thân thiện
"Tôi định qua Việt Nam chơi...". Tôi chỉ kịp đưa cho hắn danh thiếp của
mình rồi lên xe hơi của Anthony. Jean vẫy tay nói với theo "Sau này sang
Việt Nam du lịch có dịp nói chuyện nhiều hơn..."

Khi cửa xe đóng lại, tôi kể sơ lược tình hình học chung với Jean, nói bất

ngờ thấy hắn làm việc lại Thượng Hải. Anthony cười ngặt nghẽo khi biết
nhân viên của mình hóa ra có một thời làm trận làm thượng ở giảng đường
Đại học.

- Người Châu Âu tự nhận mình là dân hàn lâm, hay chê Mỹ thô kệch -

Anh hóm hỉnh - Hồi Jean xin làm thực tập trong công ty, tôi biết hắn bị
đồng nghiệp ghét nhiều lắm. Lúc đầu hắn rất tự tin, cãi lý rất hăng và có vẻ
tự hào về nguồn gốc Châu Âu có mấy ngàn năm văn hóa phong phú gì gì
đó. Tôi chẳng rành ba cái vụ này...

Anthony làm bộ nhăn mặt, thè lưỡi làm chúng tôi cười nắc nẻ.

- Tôi thấy hắn có tố chất, rất thông minh và nhanh nhạy nên sử dụng -

Anh trở lại nghiệm túc - Hắn cũng biết, các công ty Mỹ khi muốn tuyển
nhân viên mới thường cho các nhân viên khác tham gia phỏng vấn. Nếu
đồng nghiệp từ chối, ông chủ cũng khó sữ dụng. Hắn từ từ biết cách cư xử
để lấy lòng đồng nghiệp, hy vọng sau thời gian thực tập được giữ lại làm
luôn. Công ty tôi ở Mỹ cũng đa chủng tộc lắm, ai giỏi thì được trọng. Hắn
coi lất khất nhưng thay đổi nhanh, sau ba năm làm ở Mỹ tôi điều hắn qua
đây. Lúc sang Thượng Hải, Jean đã biết cách lấy lòng những đồng nghiệp
Trung Quốc và lo đi học tiếng. Hắn còn trẻ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.