BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 147

"Nếu cô chứng minh được vụ trộm làm cô không còn khả năng di chuyển.
Trường hợp này dành cho ai mất xe. Cô sẽ được cấp thẻ đi xe bus miễn phí
một năm! - Chúa ơi, tôi ‘hố’ nữa rồi, cô đâu có mất xe!". Lần này cả nhà
được một trận cười vỡ bụng, Caroline thậm chí còn té lăn ra sàn. "Nếu anh
chứng minh được - Tuyết điên tiết hét - cảnh sát bọn anh là đồ vô dụng lại
còn hay vẽ chuyện, anh sẽ nhận một món tiền trị giá cao gấp hai lần số tài
sản tôi bị mất!". Tưởng Jacques sẽ quê độ cút đi, ai ngờ anh còn nheo mắt
khôi hài "Gia tài tôi chỉ có chiếc xe đạp thời Louis mười sáu, thừa kế từ
ông nội tôi. Tôi xin dâng tặng cô để đền bù những gì cô đã mất!". Tuy
không có nhu cầu, Tuyết vẫn lấy xe đạp thật. Cô hả dạ nhìn Jacques đáp xe
bus đến, khệ nệ rinh hôm thì cái radio cũ, lúc là màn hình máy vi tính
phẳng lì. "Anh lượm đâu ra đó?", Tuyết phì cười trước những món đồ khi
cũ khi mới Jacques tha đến hằng ngày. "Tôi mua ở chợ trời - Anh vui vẻ kể
- rồi tôi đi xin người quen! Hơi mất thời gian nhưng kết quả rất khả quan!".
Sau hai tuần lễ kiến tha lâu đầy tổ, cuối cùng Tuyết sở hữu một dàn máy vi
tính với đầy đủ máy in, máy scan, thậm chí máy chép đĩa CD ROM cũng
được trang bị đầy đủ.

Từ ngày xảy ra vụ trộm, Minh trông buồn bã hẳn. Anh lầm lì, cáu gắt và

không còn siêng năng nấu nướng hay lau chùi gì nữa. Nhìn Tuyết vui vẻ
bên anh chàng cảnh sát Jacques đẹp trai, Minh biết mình đã hết hy vọng.
Trong lúc cả nhà quây quần trong bếp thưởng thức những món miền Nam
do Tuyết nấu, Minh lẳng lặng bỏ sang nhà anh Hoàng ăn cơm. Rồi một lần
trông thấy Jacques chở Tuyết rạng rỡ trên chiếc xe đạp cũ cùng đi nhà thờ
sáng chủ nhật, Minh quyết định dọn sang nhà anh Hoàng ở hẳn dù chỉ còn
vài tuần nữa anh Hoàng về Việt Nam. Caroline giúp Minh chuyển đồ đi,
thành thật khuyên "Làm thế này không nên đâu", nhưng nhìn đôi mắt thật
buồn của anh, nó gục gặc đầu "Tôi hiểu bạn!". Tối đó Caroline rì rầm với
Tuyết "Đàn ông Việt Nam tụi bây sao lãng mạn quá. Thời này làm sao tìm
được những người biết yêu như Minh..." Tuyết im lặng, cô thấy nặng nề dù
thực lòng sự vắng mặt của Minh làm cô thoải mái hơn. Bertrand trông vô tư
thế mà cũng góp lời "Thôi! Để Minh đi, như thế tiện hơn cho mọi người!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.