BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 149

Đến cuối xuân năm sau, Tuyết đã dần chuẩn bị cho một sự trở về mà

tương lai mối tình với chàng cảnh sát đẹp trai hầu như vẫn chưa có. Jacques
dạo này không còn kiên nhẫn nữa, anh trách Tuyết tự dựng ra quá nhiều rào
cản không đáng có giữa hai người.

- Người Việt Nam tính toán vậy sao? - Thậm chí có lần Jacques bật

khóc - Em không chịu ở lại đây vì sợ không tìm ra việc phù hợp, tôi đòi về
Việt Nam em cũng không cho!

- Đừng con nít nữa Jacques!

- Tôi yêu em mà! - Jacques nấc lên như một đứa trẻ - Tôi có lỗi gì đâu?

Tuyết im lặng. Nhiều đêm mất ngủ cô tự hỏi mình có thật sự yêu

Jacques. Tuyết biết mình không thể hy sinh cuộc sống nhiều hứa hẹn cho
một mối tình lãng mạn. Cô chủ động đề nghị hai đứa chia tay, ngại chờ đến
khi cô về nước còn đau khổ hơn. Jacques giận dữ chấp nhận. Anh bỏ nhiệm
sở quay về nhà cha mẹ ở quê. Khi biết tin này, Caroline và Betrand nhìn
Tuyết bất mãn "Chúa cho bạn những tình yêu đẹp, nhưng...". Cô nhìn chiếc
xe đạp cũ Jacques để lại lòng buồn vô hạn...

o O o Tuyết một mình kéo lê chiếc va-li nặng ra trạm xe bus. Quần áo,

máy vi tính và hàng trăm món đồ lỉnh kỉnh sau hai năm du học Tuyết cho
hết đám sinh viên mới dọn đến. Cô giữ lại mỗi chiếc radio cũ của Jacques.
Tuyết không chào từ giã Minh, nhưng bất ngờ gặp anh ở trạm xe bus.

- Tuyết đi đâu vậy?

- Về Việt Nam! - Tuyết lúng túng cười - Em đi như trốn, kỳ cục phải

không?

Minh im lặng, nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc va-li từ tay cô mang lên xe bus.

Hai người ngồi bên nhau suốt đoạn đường đến nhà ga, nhìn cảnh vật vào
thu buồn da diết. Lá vàng rụng lả tả sau mỗi đợt gió thốc qua, những cành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.