BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 51

người lục tục kéo sang lớp của thầy khác. Vừa ra khỏi lớp, Ricky quay sang
hét tiếp: "Đồ độc ác! Thứ chơi xấu với bạn bè!". Một đứa bạn khác vô tình
chen lấn làm rớt chiếc cặp trên tay Tố Nga, tiện chân Ricky đá phốc vào
tường. Tố Nga bất bình, vọt miệng hét lớn bằng tiếng Việt: "Đồ lưu manh
giả danh ca sĩ!". Mọi người không hiểu nó nói gì, phỏng đoán chắc là một
câu thô bỉ lắm nên mới sử dụng tiếng Việt cho không ai hiểu. Ricky hùng
hổ chỉ tay vào mặt nó la lối loạn xạ lên bằng tiếng Tây Ban Nha. Thế là tụi
Pháp đứng đầy hành lang trong giờ chuyển tiết chứng kiến một cảnh tiếu
lâm. Chẳng ai hiểu hai đứa nước ngoài này nói gì. Anh xổ tiếng Tây Ban
Nha, ả tuôn từng tràng tiếng Việt. Gây gổ nhau một hồi, tự nhiên Tông Ga
nấc lên khóc hù hụ làm đối thủ và khán giả ngớ người. Nhờ vậy mà cuộc
đấu võ mồm theo hai trường phái khác nhau mới chấm dứt.

Hôm đó về nhà, Tố Nga đòi ba cho nghỉ học hoặc nó sẽ quay về Việt

Nam sống một mình. Chị nó an ủi dỗ dành, mẹ nó nỉ non ngọt nhạt, ba nó
phân tích thiệt hơn:

- Đây là dịp để con nhìn lại chính mình - Ba nghiêm giọng - Thì ra hồi ở

Việt Nam, con ỷ mình học giỏi nên hay nói nặng bạn bè. Người Việt mình
hiền nhưng tụi Tây bên đây vậy đó. Nếu con không tìm cách để bạn bè mới
trong lớp chấp nhận mà cứ đòi nghỉ học thì đó là thái độ bỏ trốn hèn nhát,
tạo một cái nhìn xấu cho cả dân tộc Việt Nam!

Ba nó lúc nào cũng đao to búa lớn. Mẹ nó đơn giản hơn:

- Con đừng để mọi người nhìn con gái Việt Nam mình đã dữ mà còn

bày đặt khóc nhè. Chị Hồng Thu đi học hòa đồng rất tốt, con trai theo ào ào
đó thôi!

Đuối lý với cả nhà, nó chỉ còn biết viện lý do:

- Con ghét tụi nó gọi con là Tông Ga!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.