BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 72

làm dù bung ra khỏi tay lăn lông lốc trên đường cô mới quyết định "Chơi
sang một bữa còn hơn chết cứng không ai hay!"

Chắc trong Vi kinh dị quá với lớp áo quần lùng bùng, mái tóc rũ rượi và

cây dù long cán gãy gọng nên khi Vi vừa đẩy cửa bước vào mọi người đều
quay đầu nhìn ngộ nghĩnh. Anh chệt bồi bàn chạy lại giúp Vi cởi bớt áo và
treo dù lên móc. Anh ta hỏi cô bằng tiếng Pháp: "Cô chỉ có một mình?" rồi
dẫn cô đến một bàn khuất trong góc phòng. Nhà hàng bên đây nhỏ xíu như
mấy cái tiệm ăn bên Việt Nam, phục vụ thì chỉ có một người, vậy mà mắc
dễ sợ. Vi không nhìn vào các món ăn mà nhìn bên cột giá tiền, dứt khoác
chỉ vào món có giá thấp nhất. Thì ra đó là cơm chiên Dương Châu. Anh bồi
lại hỏi "Một món thôi sao?", Vi cúi đầu gục gặc: "Tôi không đói lắm". Thấy
quê quê.

Và thế là, cô nàng Vi kiêu hãnh từng hay ngước mặt nhìn lên khi tiếp

xúc với con trai đã có cuộc gặp gỡ tiền định như vậy với chàng kỹ sư tin
học mới ra trường.

- Em bên Việt Nam mới sang phải không?

Khi bưng dĩa cơm đến cho Vi, đột nhiên anh chệt bồi bàn cất tiếng hỏi

làm cô giật bắn người.

- Anh... anh cũng Việt Nam sao? - Giọng Vi run run - Anh không phải

Tàu sao?

- Bộ nhìn anh giống lắm hả? - Anh chệt, à không, anh Việt Nam cười -

Ừ thì mắt anh không được to lắm!

Nói đến đây anh chàng phải chạy đi phục vụ cho bàn khác. Vi không

dám ăn nhanh, sợ ăn hết thì phải ra về mà trời thì vẫn còn mưa, gió đang
làm cây lá xào xạc bên ngoài. Anh bồi trở lại vui vẻ hỏi:

- Ăn được không mà sao thấy "nhơi" quá vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.