BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 73

- Ngon lắm - Vi thành thật - Gần một tháng nay em ăn toàn mì gói, bánh

mì với thịt chà bông đem bên nhà sang.

- Sợ ăn hết phải về sớm phải không? - Anh bồi chẳng cần rào trước đón

sau - Yên tâm, ở đây mở cửa đến hai giờ trưa, cứ ngồi lại cho đến lúc đó.

Khách lại vào, anh bồi còn kịp nói thêm:

- Em uống nước trà nóng nghen - Anh nheo mắt cười nghịch ngợm -

Hổng có tính tiền đâu!

Đến hai giờ trưa, lúc nhà hàng đóng cửa, Vi đứng dậy ra về và anh bồi

cởi tạp dề, kết thúc buổi làm việc của mình thì hai người đã trở thành bạn
bè, có vẻ quyến luyến không muốn chia tay. Mưa đã dịu bớt, gió cũng thôi
không quá lộng hành. Vi bung cây dù "thương binh" của mình lên, gật đầu
hẹn hò "Thứ Tư nhe!" rồi hùng dũng đạp lên những chiếc lá vàng đẫm
nước quay về cư xá.

Sau này cả hai đều đồng ý đó là một cuộc gặp gỡ đầy duyên số. Này

nhé, Vi vốn không ra đường ngày Chủ nhật. Từ lúc đến Rennes học cao
học, cô chỉ cần vận dụng ngày nghỉ để "ngâm cứu" mấy cuốn sách dày cộp.
Và nếu không có cơn mưa tai quái làm cô phải tìm chỗ trú thì đời nào một
người "bủn xỉn" có thói quen sống bên Pháp mà nhân ra tiền Việt Nam như
cô chịu bấm bụng bước ra nhà hàng. Còn Phong, đường đường chính chính
đã là kỹ sư tin học tốt nghiệp Grand Ecole INSA, lương bổng hậu hĩnh, vậy
mà hôm đó nể tình bà chủ người Tàu ngày xưa từng chịu nhận Phong làm
lậu mấy ngày cuối tuần nên đã đến phụ bà vì anh bồi đương kim của bổn
tiệm có việc gia đình phải nghỉ đột xuất.

Cho đến lần gặp thứ hai Vi vẫn chưa biết Phong thuộc vào hàng các

công ty trải thảm đỏ mới về làm ở cái xứ dân bản địa còn rên thất nghiệp hà
rầm. Vi hãy còn nghĩ Phong làm anh bồi trong nhà hàng Trung Hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.