BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 90

không nghe thấy lại. "Tình yêu có từ nơi đâu... tiếng anh ấm như hơi thở,
em nghe để nhớ suốt đời... đừng quên đừng giận người ơi...". Vỹ lim dim
say sưa hết bài này sang bài khác. Ái mở to mắt đắm đuối ngắm anh. Mãi
đến khi Vỹ trở về thực tại làm Ái cũng bừng tỉnh cơn mê, hai người kinh
ngạc thấy thiên hạ đang chăm chú lắng nghe và tệ hơn nữa... hàng đống tiền
xu nằm rải rác dưới chân họ. Người ta vỗ tay rồi bỏ đi để Vỹ lúng túng hỏi
"Nhìn anh giống nghệ sĩ đường phố lắm sao?". Qua phút ngỡ ngàng, cô
thích chí cười rồi cúi lượm những đồng tiền lấp lánh. Anh vui vẻ "Số tiền
này đủ để tụi mình vô một nhà hàng sang trọng... uống cà phê". Vỹ chọn
một quán nhỏ với những chiếc chụp đèn bằng đăng-ten trắng và những
ngọn nến hồng sáng lung linh. Ái hít một hơi thật sâu, quyết định "Bây giờ
hay là không bao giờ!".

Vỹ cười bình tỉnh nghe Ái tỏ tình, anh nhẹ nhàng:

- Nhưng xin lỗi, anh không yêu em...

- Vậy... anh xem em như em gái? - Ái nén khóc - Đâu thể nào!

- Không! - Vỹ lại mĩm cười với đôi môi mềm và cái cầm mom móm

quyến rũ - Anh xem em như bạn, bạn bình thường.

Rồi như sợ Ái không hiểu tròn ý Vỹ giải thích thêm:

- Anh cũng thích em. Một cô gái vui vẻ, dễ thương như em ai mà không

thích, em hợp với anh, cùng chia sẻ với anh nhiều quan điểm sống. Em hỏi
thẳng thì anh trả lời thẳng. Anh không yêu em... - Vỹ đưa bàn tay với
những ngón nghệ sĩ của mình đặt lên bàn tay lạnh cóng của Ái - Từ giờ trở
đi tụi mình đừng nhắc lại chuyện này nữa, được không em?

Ái đột nhiên rên rỉ, đổ thừa Vỹ làm mình hiểu lầm, trách móc anh tại

sao vui vẻ đón tiếp cô mỗi lần sang Paris. Đặc biệt, lời trách móc quái gỡ
"Anh làm em tốn biết bao nhiêu tiền mua vé xe lửa và gọi điện thoại đường
xa" làm Vỹ ngớ ra, không cười được nữa, anh cáu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.