BỒ CÂU KHÔNG ĐƯA THƯ - Trang 120

- Nhưng tối mai tui không thể đi dược.

- Sao vậy?

Phán thở dài:

- Lát nữa tui phải về quê. Bữa nay tui lên trường là để xin phép nghỉ.

Xuyến không nén được tò mò:

- Có chuyện gì mà bạn phải về gấp vậy?

Cúc Hương đứng bên cạnh vọt miệng:

- Ba bạn kêu bạn về quê cưới vợ chứ gì?

Phán chép miệng buồn bã:

- Ba tui vừa mới mất. Tui nhận được điện hồi trưa.

Đang cười cười nói nói, ba cô gái lập tức im bặt. Trước nỗi mất mát lớn

lao của Phán, Xuyến và Thục tự nhiện cảm thấy lòng mình se lại. Xuyến

thương ngày vốn nhanh nhẩu mà lúc này cũng chẳng biết phải nói gì để chia

buồn với Phán. Trong bọn, Cúc Hương là áy náy nhất. Nhớ lại câu nói đùa vô

ý của mình vừa rồi, Cúc Hương bối rối nhìn Phán:

- Tui xin lỗi bạn nghen!

Phán cười buồn:

- Cúc Hương có lỗi gì đâu!

- Bạn về chừng nào lên? - Thục bỗng buột miệng hỏi, trái hẳn với bản tính

e lệ trước nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.