BỐ CON CÁ GAI - Trang 149

Ông cụ đặt tấm phiếu ăn có ghi chữ “canh bò hầm” lên tay anh rồi

đẩy lưng anh đi. Dù anh nói là không có bụng dạ nào mà ăn lúc này
nhưng ông cụ vẫn cương quyết đẩy anh đi bằng được.

“Chú phải lấy lại tinh thần trước đã chứ. Nếu ngay cả chú cũng như

thế này thì còn làm được gì nữa.”

Dù nhà ăn bệnh viện vắng vẻ nhưng anh vẫn nhất định chọn một

chỗ ở trong góc. Anh không thể biết được rốt cuộc là canh bò hầm có
vị gì. Chỉ cảm giác như mình đang cố nhét những hạt cát vào trong
miệng vậy. Đứa trẻ đang đi trên dây thăng bằng, ranh giới nguy kịch
giữa sự sống và cái chết. Còn bố nó thì lại ngồi nuốt canh bò hầm để
sống. Sự thật ấy mới đáng ngạc nhiên, gớm ghiếc và thảm đạm làm
sao.

Dù đã gắng sức nhét vào miệng nhưng cuối cùng anh vẫn phải bỏ

lại đến hơn một nửa bát canh bò hầm, ghé vào căng tin mua thuốc lá
và bật lửa rồi đi ra khỏi bệnh viện.

Lẽ ra anh phải nhanh chóng đi về phía phòng chăm sóc đặc biệt.

Ngoài thời gian thăm bệnh quy định thì đúng là anh không có cách
nào để gặp đứa trẻ, nhưng biết đâu đứa trẻ tỉnh giấc tìm anh thì sao.
Dẫu vậy anh vẫn đi về phía con đường kéo dài men theo bờ tường của
bệnh viện.

Anh nhìn thấy một chiếc ghế đá ở cuối con đường, đối diện là một

tòa nhà tường gạch sáng đèn với cây thánh giá. Đúng là không có gì
khác thường khi có cả nhà thờ trong một bệnh viện Cơ Đốc giáo như
thế này.

Anh ngồi xuống băng ghế, nhìn trân trân vào cây thập tự rồi lấy

thuốc lá ra hút. Mỗi khi hít một làn khói vào, anh lại ho từng cơn dữ
dội. Từ sau khi lên núi anh chưa hề động tới một điếu thuốc nào. Vì đó
là điều đứa trẻ mong muốn.

“Cứ nhìn bố hút thuốc là con lại thấy buồn.”
Trước đây người vợ cũng không thích anh hút thuốc. Đương nhiên

cô không lấy cái cảm xúc mang tên buồn bã ra làm lý do. Chỉ là vì cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.