BỐ CON CÁ GAI - Trang 148

Bác sĩ trực ca thét lên chứ không chỉ còn là lớn tiếng nữa. Các bác

sĩ rần rần kéo đến đặt máy sốc tim lên trên ngực đứa trẻ. Mỗi lần tăng
cường độ của máy sốc điện là đứa trẻ nhẹ bẫng như cái lông tơ lại nẩy
lên. Trên ngực đứa trẻ, dấu vết của máy sốc tim để lại hằn vệt đó như
lửa đốt.

Trong mười hai tiếng ở phòng cấp cứu, đứa trẻ đã được hô hấp nhân

tạo thêm hai lần nữa rồi chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Đứa trẻ
đã hô hấp trở lại một cách khó khăn nhưng vẫn đang trong tình trạng
hôn mê, chưa thể yên tâm một giây phút nào.

Người muốn khóc phải được khóc. Đứng trước phòng chăm sóc đặc

biệt này, cho dù anh có khóc đến khản cổ cũng không ai nói gì. Nhưng
anh không hề rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Mọi cảm xúc trong anh
đều trở nên hỗn loạn sôi sục, nhưng dù có vắt kiệt mớ cảm xúc anh ấy
cũng không cách nào nặn ra nổi một giọt nước mắt.

Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây...
Với số phận của đứa trẻ, với cuộc đời, à không, với tư cách một

người cha. Phải chi anh có thể vung tay đấm vào cánh cửa sắt ở phòng
chăm sóc đặc biệt cho đến khi nát nhừ thân xác này.

“Chú phải ăn chút gì đi chứ.”
Ông cụ nói khi vừa trở lại từ nhà ăn bệnh viện.
Anh đã nhịn đến cả ba bữa nhưng không hề cảm thấy đói bụng chút

nào. Ngay cả cơn đói cũng thật xa xỉ. Mà dù có đói đến mấy anh cũng
không có ý nghĩ sẽ rời khỏi khu vực phòng chăm sóc đặc biệt.

“Canh bò hầm cũng không đến nỗi nào đâu. Có tôi túc trực ở đây

rồi, chú cứ đi ăn đi rồi về.”

“Ông ơi, ông cũng phải về nhà nữa chứ?”
“Tôi thì ngoài việc đi rừng còn việc gì nữa đâu. Hôm nay không đi

được thì ngày mai đi, mà ngày mai không đi được thì cũng chẳng hề
gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.