BỐ CON CÁ GAI - Trang 146

đã sưng lên.

Không. Đây không phải là hiện thực. Chỉ là anh đang mơ một cơn

ác mộng mà thôi.

Anh nhẩm đi nhẩm lại như vậy trong lòng như niệm thần chú rồi

xoa xoa vào vùng nách và háng của đứa trẻ. Bước ra khỏi phòng, anh
ngồi sụp xuống hiên nhà như quỵ ngã.

Anh thẫn thờ nhìn vào bóng chạng vạng đang vội vã ùa đến vùng

núi non trùng điệp. Đâu đó giữa những hẻm núi vẳng lại tiếng cú mèo
kêu đói mồi. Xào xạc, xao xác, âm thanh của những cái cây vội vàng
rũ lá để chuẩn bị đón mùa thu đồng thanh dồn tới.

Tái phát, tái phát rồi.
Căn bệnh máu trắng tưởng chừng như đã bị lãng quên. Nhưng giờ

đây bàn tay ma thuật đầy nghịch lý ấy lại một lần nữa đưa ra tóm lấy
đứa trẻ.

Không biết bao nhiêu khoảng thời gian đã xuyên thủng bên trong

anh, xé rách, giẫm đạp và làm anh sụp đổ. Anh đứng dậy lảo đảo đi
vào trong phòng.

Đứa trẻ vẫn đang co ro nằm ngủ. Cổ áo nó bị gập vào trong. Anh

bỗng thấy giận dữ không sao kìm được. Điều này làm anh bận lòng
đến không thể rời mắt. Một điều quá sức vặt vãnh như vậy. Anh vừa
tậc lưỡi với bản thân sao lại bận lòng vì một việc nhỏ nhặt như thế,
nhưng vẫn chỉnh lại cổ áo của đứa trẻ thật ngay ngắn.

“... Daum à!”
Anh nghẹn ngào không gọi được nữa nên đành lay vai đứa trẻ.
“Bố, con không sao đâu. Con buồn ngủ nên vậy thôi.”
Đứa trẻ thoáng nở nụ cười rồi nhắm mắt lại.
Nhưng rồi đứa trẻ không mở mắt ra nữa. Anh ôm lấy đứa trẻ dựng

nó dậy nhưng người nó vẫn rũ xuống như một cái chổi đẫm nước.
Thân nhiệt đứa trẻ tăng lên nhanh chóng, toàn thân nó run rẩy ớn lạnh.

Ôi, anh ngồi cạnh đầu đứa trẻ rồi cũng nhắm mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.