BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 89

– Em quên nhìn đồng hồ.
– Jean-Rêve…
Mọi người đã đặt biệt danh này cho anh như vậy từ trước khi anh biết

Olivia, rất lâu. Hoàn toàn phù hợp. Anh bắt gặp cái nhìn khẩn cầu của Tom.
Sáng nay, nó đã đến tìm anh trong phòng anh.

– Bố sẽ nói với họ chứ bố?
– Con nghĩ sao?
– Không phải với các anh chị em họ.
– Còn với chị gái bố, bố có thể chứ?
Tom thở dài, cam chịu.
– Được, nhưng khi mà con không có ở đó.
Mọi người đã ghép thêm bàn của phòng khách vào để bữa trưa được tập

trung. Trứng chế biến với lá cây trinh nữ cho món khai vị, món yêu thích
của bọn trẻ, sốt mayonne nhiều hơn lòng đỏ. Tiếp theo là món đùi cừu kèm
đậu trắng hái trong vườn và món khoai tây chiên tự chế biến tại nhà.

Quanh bàn ăn là không khí huyên náo vui vẻ. Tất cả mọi người cùng nói.

Cuối cùng, Jean-Rémi không còn thấy tiếc vì Gwenaëlle đã khước từ lời
mời nữa. Anh có lẽ sẽ phải vất vả che giấu những xáo trộn mà việc họ gặp
lại nhau đã gây ra trong anh. Không ai biết gì về chuyện đã xảy ra hết, cả
Jacques cũng không, đặc biệt là Jacques: “Tớ giao nó cho cậu đấy”… Và
anh lại một lần nữa hoàn toàn mờ mịt, gần giống như vào thời điểm sau khi
nhìn thấy đoàn tàu rời bến hai mươi năm trước.

“Cậu bị lạc đường à?” chị Anne hỏi. Anh đã có thể trả lời: “Ngược lại,

tìm lại được.” Lúc này, anh phải lập tức tỉnh táo trở lại: anh sẽ không thêm
cuốn tiểu thuyết bằng hình vào giữa những hình ảnh thân thương của mình,
lẫn lộn giữa “cô em gái” và “cô em tâm hồn”.

– Này, ôi Jean, con vẫn đang ở đây với chúng ta à?
Ánh mắt của chị Anne và bà Rose cùng đổ dồn về phía anh.
Ánh mắt của những người đàn bà khi người đàn ông vắng mặt, lênh đênh

ở xa họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.