BỔ THIÊN KÝ - Trang 1234

Xích Báo và Lang Thất đều đồng loạt lắc đầu: “Khẳng Khẳng là lão

đại của chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân nào dám quản ạ?”

Trong mắt La Thần xoẹt qua một tia dị sắc, thần thức nhanh chóng

phóng ra, cấp tốc tìm kiếm trong toàn quán trọ.

Nhưng lại không có hơi thở của Khẳng Khẳng.

Chạy đi đâu rồi đây? La Thần cũng bồn chồn. Khẳng Khẳng và Vinh

Tuệ Khanh trước giờ đều dính với nhau như keo sơn. Hôm nay Vinh Tuệ
Khanh bị thương, mà Khẳng Khẳng lại chạy đi đâu mất dạng, thực sự là
quá kỳ quái.

La Thần trầm mặc quay người trở vào phòng.

Lang Thất nhớ lại đám yêu thú mà La Thần giết5ngày hôm nay, nó

thấy hơi bất an. Nó không quay lại phòng của mình, mà sốt sắng theo sau
La Thần hỏi: “Lão đại, tiểu nhân có chuyện muốn hỏi ạ!”

La Thần quay đầu lại nhìn Lang Thất: “Không cần nói. Ngươi sẽ

không có chuyện gì đâu.”

Y như thể đã hiểu Lang Thất muốn hỏi gì.

Lang Thất vừa nghe thấy mình sẽ không có chuyện gì, thì lập tức phấn

chấn tinh thần, cười nói: “Vậy đám tiểu nhân không quấy rầy chuyện tốt
của lão đại và chủ nhân nữa ạ. Mời lão đại tiếp tục, tiếp tục… ạ!”

Xích Báo giơ một tay ra bịt miệng Lang Thất lại, rồi kéo nó rời khỏi

phòng của La Thần và Vinh Tuệ Khanh, quay4về phòng của bọn chúng.

“Chỉ biết nịnh nọt! Toàn là cặn bã.” Lang Thất phẫn nộ nhìn Xích

Báo, nhưng không dám mắng hẳn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.