BỔ THIÊN KÝ - Trang 1593

nhìn sâu vào mắt cô một chút rồi cáo từ đi.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu nhìn vào động phủ của mình.

Nơi này đã không còn là sơn động tạm cư lúc cô vừa rời đi kia nữa,

mà đã là động phủ chân chính của cô với tư cách đệ tử nội môn Thanh Vân
Tông.

Trên động phủ viết sáu chữ to “Xích Vân Phủ số bảy, Vinh.”

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, giơ minh bài trong tay về phía động phủ.

Không khí trước cửa động phủ đột nhiên xuất hiện một cơn gợn sóng, như
là một trận gió thổi qua mặt hồ. Vinh Tuệ Khanh cất bước tiến vào trong
cơn sóng gợn. Hình dáng của cô nháy mắt biến mất trước cửa động phủ.

“Tuệ Khanh đã trở về!” Khẳng Khẳng là người đầu tiên kêu lên, xông

ra ngoài phòng.

Vinh Tuệ Khanh đứng ở trước cửa động phủ, nhìn xung quanh một

chút.

Động phủ này rất lớn, linh khí cũng rất dồi dào. Phía trước có một

gian phòng rộng và trống trải, như là dùng để tiếp khách, xung quanh có
bốn cái cửa hình quả trứng, dẫn ra bốn gian phòng khác nhau.

Khẳng Khẳng lao đến từ gian phòng thứ hai, nó leo lên vai Vinh Tuệ

Khanh, vui vẻ nói: “Rốt cuộc cô cũng về rồi!”

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, chào nó, sau đó hỏi: “Không phải là ta để

cho Lang Thất trông cửa hay sao?” Tại sao lại không thấy con chó nào ngồi
ở cửa thế nhỉ?

Khẳng Khẳng che miệng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.