đời trước, sơn trang Đóa Linh căn bản không có Thiên Kiếp san thành bình
địa. Đại Ngưu bị Đóa Linh phu nhân chọn, sau đó còn gả đại tiểu thư của
sơn trang Đóa Linh cho hắn. Mang theo nàng ta, Đại Ngưu trực tiếp tiến
vào làm đệ tử nội môn của Long Hổ Môn. Bởi vì đại trưởng lão của Long
Hổ Môn chính là lão tổ Đóa gia. Có mối quan hệ thân thiết này, Đại Ngưu
ở Long Hổ môn như cá gặp nước.
Nghĩ đến đây, Bách Hủy hạ quyết tâm. Đại Ngưu muốn nổi bật nhất
định phải theo đường đi đời trước, nói cách khác, không chừng bản thân
giúp quá hóa phiền... “Đại Ngưu ca, huynh cũng biết đó, ba đại môn phái
đến Vĩnh Chương diệt tàn dư Ma giới, đưa ra điều kiện rất tốt. Không nói
thật sự bắt được tàn dư Ma giới, chính là chỉ cần cung cấp đầu mối cũng có
thể có cơ hội làm đệ tử nội môn của ba đại môn phái. Huynh thật sự không
muốn lợi dụng cơ hội tốt này, trực tiếp trở thành đệ tử nội môn của ba đại
môn phái sao?” Lời nói của Bách Hủy tràn đầy mê hoặc.
Đại Ngưu có chút do dự. “Nhưng mà chúng ta có tìm ra tàn dư Ma
giới để đưa cho ba đại môn phái đâu?” Đại Ngưu ôm đầu ngồi trên đệm
cói, không tĩnh tâm tu luyện được. Bách Hủy nắm tay hắn, trên lòng bàn
tay phải hắn viết một chữ “Vinh”: “Tàn dư Ma giới này, ta nghĩ có quan hệ
gì đó với Vinh cô nương.”
Đại Ngưu nắm chặt tay phải: “Muội nói là ai? Là Vi Thể Nguyên Lâm
cô nương? Hay là biểu thức của muội ấy? Ta cảm thấy là biểu thức của
muội ấy, trước giờ ta chưa từng nghe muội ấy có biểu thức...” Đại Ngưu
dường như có khúc mắc rất sâu đậm với La Thân.
Bách Hủy phì cười: “Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đã rời thành
Vĩnh Chương, La Thần cũng đi rồi. Nhưng người ba đại môn phái nói, tàn
dư Ma giới vẫn còn ở trong thành Vĩnh Chương, bằng không hôm qua cũng
không dán cáo thị, mong người trong thành thu thập manh mối. Vì vậy, tàn
dư Ma giới này không phải là Vi Thế Nguyên, cũng không phải Lâm Phiêu