nắm ở trong tay, tìm kiếm mốc thời gian của cái đêm mà cô được tìm thấy
ở dãy núi Lạc Thần, đảo ngược mấy lần, sau đó ném về phía trung tâm của
vết nứt không gian.
Vết nứt không gian lập tức chuyển động xoay tròn.
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại.
Sau một khắc, vết nứt không gian dừng lại.
Vinh Tuệ Khanh mở mắt, xác định đã đến thời không của đêm hôm
đó.
Trái tim của cô đập thình thịch, theo trí nhớ bước đến nơi đó, cũng
chính là cửa ra của vết nứt không gian.
Cho dù hiện tại nó đang đóng lại, nhưng Vinh Tuệ Khanh vẫn có thể
loáng thoáng nhìn thấy được cái vệt màu trắng kia.
Trong đầu Vinh Tuệ Khanh không tự chủ được liền hiện ra dáng vẻ
của cô gái áo xanh đã xé rách bầu trời kia, cô cũng đưa ngón tay xoẹt qua
vệt trắng, giống như đang kéo khóa vậy, vết nứt không gian theo đó mà mở
ra.
Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ, từ trong khe nhảy ra ngoài.
Trời bên ngoài tối đen như mực, sấm sét vang dội, mưa rơi như trút
nước, đúng là đêm đầy hoảng hốt ở sườn núi Lạc Thần khi đó.