Quả thực sắp phải từ biệt rồi. Tháng ba, Hồ Lan Thành phải đến Thượng
Hải một chuyến, tuy chỉ là xa nhau trong thời gian ngắn, Hồ Lan Thành sẽ
còn quay về Vũ Hán, nhưng đây rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên họ xa nhau khi
bắt đầu sống chung, khó tránh khỏi đau buồn. Lại thêm duyên tình như bèo
nước, như tơ rối bay trong gió, chưa từng dám nghĩ đó là vĩnh viễn. Những
lời không thể nói ra rốt cuộc vẫn phải nói, Hồ Lan Thành từ lần thề non hẹn
biển, chỉ nói việc đã làm xong, sắp quay trở về.
Ngày ra đi, Hồ Lan Thành cùng Tiểu Chu đi dạo bên bờ sông, trong lòng
ngưng đọng ngàn vạn cảm xúc, khó nói hết bằng lời. Thời gian dường như
trôi nhanh hơn bình thường rất nhiều, chớp mắt thôi mặt trời đã lặn đằng
tây. Tiểu Chu cũng nén nỗi đau buồn, mỉm cười nhàn nhạt: “Trở về nên đến
thăm Trương tiểu thư nhé, lần này anh đi không cần phải quay lại nữa. Anh
đi rồi, em sẽ gả cho người khác”. Tuy là có ý như thế, nhưng lời vừa mới
dứt, mà lòng đã đau như cắt.
Hồ Lan Thành đến Thượng Hải, liền vội vội vàng vàng đến chung cư
của Trương Ái Linh. Đôi vợ chồng xa nhau lâu ngày mới trùng phùng này,
lại mặn nồng như thưở ban đầu. Trương Ái Linh tâm cao khí ngạo, khi binh
tàn ngựa loạn đều không sợ hãi, nhưng hễ gặp người đàn ông này, là trong
chớp mắt khuynh thành vì anh, khói lửa vì anh. Hồ Lan Thành là một người
đàn ông đa tình, là kẻ bạc tình, chỉ biết đến người trước mặt. Vừa gặp
Trương Ái Linh, trong đầu anh lập tức hiện lên quãng thời gian hạnh phúc
trong quá khứ của họ. Còn Tiểu Chu, chỉ một cái quay người, đã trở thành
người xưa.
Bấy giờ, Trương Ái Linh đổi vai diễn cho Tiểu Chu. Cô rốt cuộc vẫn là
Trương Ái Linh, Hồ Lan Thành gặp cô, liền không tránh khỏi bị khí thế của
cô áp đảo. Người con gái này, chỉ tay trắng mà có thể đánh bại tất cả mọi
loại vũ khí mà anh có. Vẻ đẹp kinh ngạc thế tục không thể diễn tả bằng lời
của cô, đến nay vẫn khiến anh ý loạn tình mê như cũ. Nhưng đáng tiếc là,
sức hút của cô chỉ có thể phát huy tác dụng những khi ở bên cạnh anh, hễ ly