BỞI VÌ THẤU HIỂU CHO NÊN TỪ BI - Trang 136

so sánh được, nếu chọn em, chẳng những làm em thiệt thòi, mà cũng có lỗi
với Tiểu Chu…”.

Trương Ái Linh hiểu rằng, người đàn ông này, là đáp án mà định mệnh

không trao được cho cô. Lần này cũng là lần duy nhất cô trách hỏi: “Khi
anh và em kết hôn, trên hôn thiếp, anh đã viết kiếp này bình yên, anh có
mang lại sự bình yên cho em không?”. Hồ Lan Thành chỉ nói sự đời lạnh
lẽo, chuyện ngày mai còn không biết ra sao, anh không muốn đưa rất bất cứ
lời giải thích nào.

Không còn bất cứ lý do nào để ở lại nữa, ngày hôm sau, Trương Ái Linh

thu dọn hành lý đơn giản và cả trái tim trăm ngàn vết thủng của cô, rời khỏi
Ôn Châu. Tháng hai giá lạnh, mưa khói mịt mờ, Hồ Lan Thành đưa cô lên
thuyền, hai bên thậm chí còn chẳng dám đau buồn. Trước lúc đi, Trương Ái
Linh để lại một câu: “Cuối cùng anh vẫn không chịu. Em từng nghĩ, nếu em
buộc phải rời bỏ anh, cũng không đến mức tự sát, nhưng cũng không thể lại
yêu người khác, mà em chỉ tự tàn úa”.

Mối tình khuynh thành của ngày trước đó, đã chôn vùi trong sóng nước

cuồn cuộn, cùng với sự nặng tình, sự thơ ngây của cô. Người đàn ông như
thế này, đáng để cho Trương Ái Linh tàn úa vì anh ta sao? Trời đất tịch liêu,
bến sông buồn thảm, phía xa xa không biết người nào đang ai oán hát câu:
“Người quân tử của quá khứ nghe em nói, nghe em nói…”. Khúc tàn người
tan, thế giới tự nhiên sẽ phẳng lặng trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.