BỞI VÌ WINN-DIXIE - Trang 4

Chương 1

Tên tôi là India Opal Buloni. Mùa hè năm trước, cha tôi - một mục sư -

đưa tôi đến cửa hàng tạp hóa để mua một hộp mì ống trộn pho mát, một ít
gạo trắng, hai quả cà chua và tôi trở ra với một chú chó. Chuyện đã xảy ra
như sau: Tôi bước vào gian hàng nông sản của Winn-Dixie để lấy hai quả cà
chua và suýt chút nữa đã đâm vào người quản lý cửa hàng. Ông ta đứng đó
mặt đỏ nhừ, la hét và tay chân huơ loạn xạ.

“Kẻ nào đã đưa con chó vào đây?” ông ta cứ gào lên. “Kẻ nào đã đưa con

chó bẩn thỉu này vào đây?”

Ban đầu tôi không nhìn thấy con chó bởi có quá nhiều thứ rau quả lộn

xộn trên sàn nhà, cà chua, hành, lại còn cả ớt xanh. Và dường như tất cả
nhân viên Winn-Dixie cũng đang nháo nhác khoa chân múa tay giống hệt
ông chủ mình.

Cuối cùng con chó xuất hiện chạy xung quanh góc phòng. Đó là một con

chó to đùng xấu xí, điệu bộ có vẻ như đang chơi đùa rất thích thú. Lưỡi của
nó thè ra ngoài và cái đuôi thì ve vẩy. Bất chợt nó dừng lại và toét miệng
cười với tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con chó cười, nhưng đó chính
xác là những gì con chó này vừa làm. Nó kéo vành môi khoe ra cả hàm răng
của mình. Sau đó nó vẫy đuôi mạnh đến mức làm đổ mấy quả cam trên giá,
khiến chúng lăn lóc khắp nơi, trộn lẫn vào đám cà chua, hành và ớt xanh.

Người quản lý hét lên, “Ai đó tóm con chó đấy lại!”

Con chó chạy lại phía ông ta, vẫy đuôi và toét miệng ra cười. Nó chồm

lên bằng hai chân sau. Có thể nói tất cả những gì nó muốn chỉ là mặt đối
mặt với người chủ cửa hàng để cảm ơn vì khoảng thời gian tuyệt vời chơi
đùa trong gian hàng này, nhưng bằng cách nào đó thật không may, nó lại
đẩy ông ngã nhào xuống đất. Ông chủ cửa hàng hẳn là đã có một ngày tồi tệ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.