BỞI VÌ YÊU - Trang 111

thời gian một tiếng trước khi bắt xe bus tới trường. Một giờ thoải mái dành
cho cô, để làm điều cô yêu thích: đọc sách và viết lách.

Sáng nay cô gọi một cốc sô cô la nóng rồi lôi từ trong ba lô ra một cuốn

sách được đóng gáy da mà cô thấy say mê. Cô đã nhặt được cuốn sách này
vào đêm hôm trước trên bàn ngủ tại một phòng khách sạn. Chắc chắn là
một vị khách nào đó đã để quên. Thật đặc biệt vì đó không phải là một cuốn
tiểu thuyết hay tuyển tập thơ ca nào đó mà đó là tiểu luận do một bác sĩ
chuyên khoa tâm thần thần kinh học New York viết ra.

Một ông Connor McCoy nào đó.

Cuốn sách của ông ta tên là Sống sót.

Và như thể ông ta viết cuốn sách đó dành riêng cho cô.

Ông ta nói chính xác điều mà cô đang trải qua, về sự cần thiết phải cứng

rắn để có thể kiên cường đấu tranh chống lại điều tồi tệ nhất, về cái vỏ bọc
bất khả xâm phạm mà cô đã kiên nhẫn xây dựng trong những năm qua và
cái vỏ bọc đó cho phép cô không bị tiêu biến. Nhưng qua các Chương sách,
Evie cũng tìm thấy cho mình một lời cảnh báo, một thứ mà cô đã có trực
cảm nhưng không thể trình bày rõ ràng: không được quá khép mình, nếu
không chúng ta chẳng thể cảm thấy bất cứ điều gì nữa. Trái tim chúng ta sẽ
đóng băng và chúng ta chỉ còn là một xác chết sống và cuộc sống sẽ mãi
mãi mất đi sự thi vị vốn có của nó.

Chính vì lẽ đó mà cô cố gắng xây dựng cho riêng mình một dạng khu

vườn nội tâm, một liều thuốc của hy vọng và thanh thản mà cô giữ kín,
chôn giấu sâu tận đáy lòng, sẵn sàng hé lộ vào một ngày nào đó..

Tương lai của cô ư? Cô vừa mơ ước trở thành một nhà văn vừa mong

thành bác sĩ tâm lý để có thể giúp đỡ những người đang phải chịu đau khổ.
Tuy nhiên cô biết rõ rằng mình sẽ không bao giờ có thể tiếp tục học được
nữa. Trường đại học không phải là nơi dành cho con gái của một kẻ nghiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.