nữa, mới sụp đổ và chiến thắng mong manh của anh không đủ khả năng
kháng cự lại cú đòn mới của số phận.
Bối rối, anh nhìn chằm chằm đôi tay đang bắt đầu run. Người anh toát mồ
hôi đầm đìa, anh nghẹt thở, anh cần phải hoạt động.
Trong khi đột ngột đứng dậy, ánh mắt anh dồn về phía con gái vừa mới
ngủ lại được. Hơi thở con bé nhẹ nhàng và bình yên, khuôn mặt chìm trong
làn ánh sáng của mặt trời. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến anh dịu lại. Anh
hiểu rằng chỉ mình con bé mới có thể cứu được anh. Anh cần con bé cũng
như con bé cần anh. Chừng nào anh còn ở bên con bé, anh sẽ bảo vệ con bé
và, theo một cách nào đó, con bé cũng làm điều tương tự cho anh.
o O o
Evie cúi mình xuống lavabo trong nhà vệ sinh rồi nôn hết bữa sáng còm
cõi mà cô vừa ăn cách đây vài tiếng đồng hồ. Ngay từ sáng, cô đã thấy nôn
nao và cảm giác đó càng lúc càng tăng trong suốt chuyến đi. Vả lại, trong
thời gian qua, những phiền hà về mặt sức khỏe ngày càng tăng lên: chóng
mặt, đau đầu, ù tai... Đấy là chưa kể đến sự nhạy cảm này ngày một tăng lên
cuối cùng khiến cô trở nên mỏng manh dễ bị tổn thương hơn.
Cô đứng dậy, lau miệng rồi té chút nước lên mặt. Nhìn trong gương, cô
thấy một khuôn mặt thảm hại. Một nỗi đau ám ảnh vạch hằn trên trán và cô
cảm thấy máu chảy rần rật bên thái dương. Bầu không khí tù túng và ngột
ngạt của căn phòng nhỏ khiến cô cảm thấy sợ chỗ kín. Cô cần phải nhanh
chóng rời khỏi đây nếu không cô có nguy cơ bị ngất. Trong đầu cô, hàng
chục hình ảnh đan xen trong chớp nhoáng. Những kỷ niệm, nỗi sợ hãi,
những khoảnh khắc vui sướng, vụt tan biến. Trong thoáng chốc, cô thậm chí
còn nghe thấy những lời thì thầm.
Cô định rời khỏi chỗ này thì chợt cảm thấy ngứa ran ở vai khiến cô phải
gãi qua làn áo phông. Không những không đỡ đi mà cử chỉ đó lại càng làm