BỞI VÌ YÊU - Trang 181

Mình đau khắp mình mẩy. Mình cháy nóng rực.

Hiện tại tất cả đều màu đỏ, tất cả như dung nham, tất cả nóng chảy.

Tất cả trở nên buồn bã.

Kết thúc chuyến du hành. Mình choàng mở mắt và...

o O o

16 tháng Mười năm 1987

Khi Connor mở mắt, cậu đang nằm trong nhà kính khổng lồ và sáng sủa

của khoa chăm sóc bệnh nhân bỏng nặng. Một âm thanh inh tai và lộn xộn ù
ù trong đầu cậu. Ban đầu cậu thử cử động, nhưng ngay lập tức hiểu rằng đó
là điều không thể. Thế nên cậu cúi đầu xuống để nhìn cái cơ thể bị băng kín
mít của mình. Đột nhiên, kỷ niệm về tấn thảm kịch trỗi dậy và nhấn chìm
cậu trong nỗi kinh hãi.

- Xin chào, cậu bạn thân của tôi, Mark trìu mến nói với Connor.

- Xin hoan nghênh cháu, Connor, Loreena chào đón cậu. Cháu cảm thấy

thế nào rồi?

Cậu thiếu niên nhìn Loreena, rồi mở miệng, nhưng không thể trả lời.

- Cậu đừng lo, Mark an ủi, người ta sẽ chăm sóc cậu tốt thôi.

o O o

17 tháng Mười năm 1987

Với sự trợ giúp của một y tá, Loreena gỡ một trong số những đoạn băng

gạc quấn quanh lồng ngực của cậu bệnh nhân trẻ. Chính Connor thậm chí
còn yêu cầu "được xem". Và giờ đây, điều cậu nhìn thấy khiến cậu kinh hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.