Hai ngày trước, nhân một chuyến viếng thăm các nơi trong bệnh viện
dành cho nhân viên mới, Evie đã gặp chủ nhiệm khoa, Loreena
McCormick, người trước kia từng phụ trách những trường hợp bỏng nặng.
Tuy chưa bao giờ gặp bà, nhưng Evie biết rõ bà là ai. Connor đã kể với cô
về bà và về sự tận tụy chăm sóc của bà trong thời gian anh nằm viện.
- Chính là nhờ bà ấy mà giờ đây anh còn trên thế gian này, anh đã thú
nhận như vậy trong một trong những lần hiếm hoi anh trải lòng.
Vì vậy Evie rất tò mò muốn được gặp bà bác sĩ. Tuy nhiên, điều khiến cô
ngạc nhiên lại là cái cách bà chủ nhiệm khoa nhìn cô chằm chằm đầy bối
rối, trong khi cô coi như không hề biết bà.
Ngày hôm sau, cô gái trẻ càng băn khoăn hơn khi nhận được một bức thư
điện tử của Loreena McCormick, trong đó chỉ có số hiệu bệnh án của một
bệnh nhân bí ẩn.
Evie mày mò tìm hiểu, nhưng bệnh án đó đã quá cũ nên không thể tra
cứu trên mạng được. Vì vậy, nửa đêm hôm ấy, sau ca trực của mình, cô đã
đi tới kho tài liệu lưu trữ nằm ở tầng hầm thứ ba. Trong hàng giờ liền, cô đi
khắp các lối đi giữa hàng dãy kệ đang oằn xuống vì sức nặng của đống
thùng các tông, để rồi cuối cùng cũng tìm thấy bệnh án được chú dẫn.
Đó là bệnh án của Connor.
o O o
Hai bàn tay cô run run mở nó ra. Giữa đống phim X quang và biên bản
phẫu thuật, Evie phát hiện ra khoảng hơn chục bức tranh Connor vẽ trong
thời gian anh nằm viện. Họng nghẹn lại, cô chăm chăm nhìn vào những bức
phác họa đầu tiên rồi những bức tiếp theo. Vẫn luôn là khuôn mặt của cùng
một phụ nữ, được phác bằng bút chì với những nét vẽ vô cùng nhẹ nhàng.
Và khuôn mặt ấy, là khuôn mặt cô.