BỐN MÙA YÊU - Trang 140

- Gọi là thủ đô thôi. Các bản tường trình đều tô hồng mọi thứ.

- Armand! Kỳ này anh đi lâu quá - nàng nói và sán đến gần chồng. Armand
ôm vợ, hôn rồi vẫn giữ vợ trong vòng tay - Em sẽ rất buồn phải xa anh ...
Nghĩ đến lúc anh vắng nhà, em rất sợ ... Hãy cho em đi cùng, Armand. Việc
ấy chỉ do anh quyết định. Em là vợ anh ... Em yêu anh ... Em muốn có anh
bên cạnh, nhất là ban đêm. Armand, em rất cần ở bên anh.

Stephani không nói dối. Bây giờ nàng muốn đi xa không phải để quen, mà
để gần Armand, cả ngày lẫn đêm, nhất là ban đêm. Nỗi tiếc nuối René vẫn
còn sót lại trong trí óc nàng nhưng mỗi lúc một nhạt dần, bây giờ chỉ còn
như một kỷ niệm thời thơ ấu xa xôi và lúc nào hiện về thì cũng mơ hồ như
sau một làn sương.

Stephanie đi theo Armand vì nàng yêu vị ngọt trên môi chàng, hơi ấm của
da thịt chàng, cảm giác khi thân thể chàng chạm vào thân thể nàng, cơn
thèm khát càng gợi dần lên trong nàng cho đến lúc nàng phải rên rỉ: "Lại
đây, Armand! Hãy lại đây và chiếm đoạt em đi ... Armand ..."

- Armand! Cho em đi theo anh.

Stephanie nép vào chồng, vuốt ve đầu tiên là mái tóc mềm mại, rồi bộ ngực
vạm vỡ, rồi dưới háng chàng. Làm sao nàng chịu được khi thiếu vắng cặp
mắt chàng, những cái hôn âu yếm những ve vuốt chậm rãi trên da thịt nàng.
Làm sao nàng thiếu được luồng mắt của chàng lúc chàng cởi áo quần cho
nàng?

Làm sao nàng chịu được sự thiếu vắng cảm giác run rẩy thèm khát, lúc
chàng bước đến, ôm lấy nàng, áp chặt thân thể chàng vào thân thể nàng,
bộc lộ toàn bộ chất đàn ông cường tráng khi đè lên nàng, đi vào nàng. Ôi,
làm sao nàng thiếu vắng được tấm thân đàn ông đã kích động nàng, trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.