BỐN MÙA YÊU - Trang 317

đau. Đến ba chữ cuối cùng, tên chỉ huy dằn từng tiếng:

- L ... O .... N ... - và nàng không chịu nổi nữa, thét lên kinh hoàng.

Hai tên lính kéo nàng đứng lên. Tên chỉ huy nhăn nhở nhìn nàng:

- Bây giờ thì mi biết tên họ của mi rồi chứ, Mourlon?

Nàng cúi đầu.

- Nhắc lại lần nữa!

- Stephanie Mourlon!

- Tốt lắm. Vậy là trí nhớ của mi đã trở lại! Ta tha cho mi. Tính ta thương
người ... ta tốt ... còn mi thì đẹp ... mi đẹp lắm, Stephanie Mourlon ...mi đau
hả? ... nhưng đấy chỉ là một sự trừng phạt nhỏ thôi bởi mi đã nói dối ...Cởi
ra! - Đột nhiên tên chỉ huy ra lệnh cho nàng.

Stephanie hoảng hốt.

Ta phải làm gì bây giờ? Không, ta không thể làm gì được và cũng không
nên làm gì. Chỉ cần ta tỏ ý cưỡng lại, bọn chúng sẽ lại đánh đập ta mất.
Nàng chậm chạp cởi. Bây giờ nàng đã hoàn toàn khoả thân trước mặt
chúng. Nàng đếm: tên chỉ huy cầm roi, bốn tên tùy tùng, hai tên đang canh
giữ nàng. Hai tên lính canh ngục đã ra ngoài từ nãy. Vậy là họ có 7 tên tất
cả.

Stephanie chờ đợi. Nàng đã hết sợ, đúng hơn là nỗi sợ đã vượt quá sức chịu
đựng của nàng và bây giờ nàng như trơ ra. Nàng cắn răng chịu đựng. Nàng
căm thù bọn chúng. Nàng tự nhủ: "Ta sẽ không chống cự, nhưng cũng
không sợ sệt. Ta sẽ chịu đựng tất cả. Sẽ đến một ngày nào đó ta sẽ trả thù".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.