BỐN NĂM PHẤN HỒNG - Trang 111

ta nói câu cuối cùng, tôi cảm nhận được rõ ràng sự nấc nghẹn trong giọng
nói của cô, tận đáy lòng tôi bỗng thấy sợ hãi.

Không có một ai đáp trả. Cô đóng cửa một cách nặng nề, còn lại ba người

chúng tôi nheo nheo mắt nhìn nhau.

Cô ta mà cũng có lúc nghẹn họng cơ đấy. Trong giây phút cô ta nghẹn

họng, tôi bỗng nghi ngờ rằng liệu mình cso hơi tàn nhẫn không? Mặc dù
tính cách của La Nghệ Lâm luôn làm người ta ghét nhưng cô ta và chúng
tôi cũng không có thù oán gì lớn, cứ cho cô ta là kẻ mềm nắn rắn buông đi
chăng nữa thì cũng chỉ dám ức hiếp Tô Tiêu và Diệp Ly mà thôi. Chúng tôi
cũng đau cần phải khiến cô ta xấu hổ như vậy. Mặc dù tôi hiểu rõ cô ta thực
sự là người tinh ranh, đã kịp lôi kéo bạn mới trước khi phân phòng để tính
sẵn đường rút cho mình, nhưng lại không thấy rằng thực ra cô ta cũng rất
yếu đuối. Cô ta biết chúng tôi đều không thích cô ta và cũng đoán được
rằng chúng tôi sẽ dùng một cách nào đó để đuổi cô ta đi, nhưng cô ta không
dám chủ động đối mặt. Có thể cô ta cảm thấy tủi thân, cảm thấy không còn
mặt mũi nào nữa, có thể cô ta muốn khóc. Nữ sinh. Một cô nữ sinh "ngựa
non háu đá" rốt cục vẫn chỉ là một cô nữ sinh 19 tuổi mà thôi. La Nghệ Lâm
không khóc. Nhưng từ buổi tối hôm đó trở đi, La Nghệ Lâm không còn nói
chuyện với mấy người chúng tôi nữa. Tình trạng ấy cứ kéo dài mãi cho đến
khi tốt nghiệp. Ba người chúng tôi là tôi, Trịnh Thuấn Ngôn và Tô Tiêu vẫn
ở cùng một phòng như trước kia. Trần Thuỷ chuyển đến phòng chúng tôi
thay thế La Nghệ Lâm. Còn về việc tại sao cô ấy không ở lại cùng phòng kí
túc trước đây, là vì có bóng đen của La Nghệ Lâm, cho nên chúng tôi không
bao giờ hỏi chuyện đó. Mà cũng không kịp hỏi bởi khi chuyển đến phòng
mới cũng chính là lúc được nghỉ hè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.