BỐN NĂM PHẤN HỒNG - Trang 142

Tôi nói: "Thực ra tớ cũng biết cậu đang phân vân do dự và cũng đang lo

lắng nữa. Thứ nhất, bây giờ trong tay cậu không có 1000 tệ. Thứ hai, cậu
cũng sợ rằng cho anh ta vay tiền mà anh ta sẽ không trả, có đúng không?
Thứ ba, kì thực có lẽ là cậu chưa nhận ra, có thể anh ta không hề yêu cậu.
Chẳng qua là chính cậu đã rung động mà thôi. Tớ nói ba điều này có đúng
không? Nếu đúng, tớ sẽ tiếp tục giảng giải cho cậu thấy". Trần Thuỷ đóng
cửa lại, ngồi xuống bên tôi và xin tôi nói tiếp. Tôi biết đã nói trúng tâm tư
cô ấy. Nếu không xem cô ấy là bạn cùng phòng tôi đã không nói những lời
này. Tuy lời nói thẳng thừng chướng tai, nhưng tôi việc gì phải nói những
lời vừa đắc tội với người khác như thế này lại vừa không có lợi gì cho tôi?
Trần Thuỷ nói: "Vậy cậu bảo nên làm thế nào? cậu chỉ cho tớ với". Tôi cởi
mở thẳng thắn, nói: "Nếu cậu không muốn tiếp tục với anh ta nữa thì hãy
nói thẳng là không có tiền. Nếu cậu vẫn còn chút xao động với anh ta và
muốn tiếp tục xem thế nào, thì cậu hãy nói với anh ta rằng cậu đã mượn
được tiền rồi nhưng trên đường đi gửi tiền cho anh ta đã bị kẻ trộm lấy mất.
Cậu hãy khóc lóc kể lể cho anh ta đã bị anh ta phản ứng thế nào? Làm như
vậy, về tình về lí anh ta đều không thể nói gì được. Cứ cho là anh ta biết cậu
không muốn cho vay, nhưng cũng coi là đã giữ thể diện cho anh ta rồi, hãy
bịt miệng anh ta trước khiến anh ta không thể nói gì được". Tôi vừa dứt lời,
ba người trong phòng cùng lúc ồ lên, rồi xì xào bàn tán. Về sau, cách này
được phát triển rộng ra, hễ cứ có ai tìm chúng tôi mượn tiền mà chúng tôi
không muốn cho mượn nhưng cũng không tiện từ chối thì đều có thể dùng
cách này. Phải linh hoạt ứng phó, học một biết mười. Trần Thuỷ làm theo
cách tôi bày ra. Trưa ngày hôm sau, cô ấy gọi điện cho anh ta khóc lóc và
kể cho anh ta hay chuyện không may, cô ấy nói một cách rất xúc động đến
nỗi trong mắt cô lấp lánh những giọt lệ. Nhưng điều mà chúng tôi không thể
ngờ tới là sau khi nghe Trần Thuỷ khóc lóc kể lể, anh ta lại có thể nói ra câu
này: "Tái ông thất mã, hoạ phúc khôn lường." Vậy rốt cuộc 1.000 tệ đó của
em có thể chuyển qua cho anh không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.