BỐN NĂM PHẤN HỒNG - Trang 144

Rất lâu sau, tôi cũng không nói với anh rằng tôi yêu anh. Mặc dù trong

thế giới Internet, ba chữ "Em yêu anh" có thể là một cụm từ được nói tràn
lan nhất. Vậy mà tôi chưa bao giờ nói với anh. Tôi đắm chìm trong niềm
vui sướng của tình yêu thầm kín. Tình yêu thầm kín ấy được cất giấy trên
mạng Internet. Tôi thấy tình cảm của mình là nghiêm túc và thiêng liêng,
tôi không muốn chỉ vì nó có từ trên mạng mà tình cảm của mình trở nên hời
hợt.

Trong thời gian đó, tôi gần như phát điên trên mạng. Năm thứ hai đại học

tôi vẫn chưa có điện thoại riêng nên ngày nào cũng chạy ra quán net để lên
mạng. Tôi giấu mình, ẩn nấp chờ anh lên. Khi thấy anh hiện trên mạng,
ngay lập tức tôi cũng hiện lên, giống như người đi săn rình được con mồi
vậy. Có những lúc tôi hiện trên mạng nhưng lại không chủ động nói chuyện
với anh,bởi vì tôi muốn xem liệu anh ấy có chủ động chào hỏi tôi trước hay
không, xem là sau mấy phút hiện trên mạng anh ấy mới nhận ra sự tồn tại
của tôi. Qua đó để đoán xem tôi có vị trí thế nào trong số bạn bè trên mạng
của anh, và để thăm dò xem phải chăng tôi cũng có chút địa vị trong lòng
anh. Tôi chìm đắm trong niềm vui sướng được yêu một người. Tôi chợt nhớ
lại một câu nói: "Yêu thầm là kiểu tình yêu đẹp đẽ nhất". Cho dù chỉ là trên
mạng. Trần Thuỷ là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng bất thường ủa tôi,
cô ấy nói với tôi một cách chân thành "Đừng nên sa vào quá sâu". Khi đó
một con bé "hết thuốc chữa" như tôi sao có thể nghe thấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.