BỐN NĂM PHẤN HỒNG - Trang 168

không nhìn gì bởi vì tôi không muốn lại xảy ra xung đột với cô ta. Yên ổn
vô sự. Tôi không sợ cô ta nhìn thấy nội y của tôi bởi nó là hiệu Triumph.
Thế là đã giống phụ nữ thực thụ chưa! Nếu đó là chiếc áo với nhãn hiệu
không tên tuổi mua ở một cửa hàng nhỏ nào đó, thì có lẽ tôi sẽ không thể
ung dung như vậy. Quả thực vật chất mang lại cho người ta cảm giác an
toàn.

Nội y là do người yêu tôi mua. Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, sau

chuyện tôi yêu người trên mạng, học kì hai của năm thứ hai cũng là lúc tôi
gặp được một người đàn ông rất yêu thương mình. Tôi rất không muốn anh
ấy xuất hiện sớm thế này. Hơn nữa tôi cũng không muốn viết về anh. Tôi tự
biết ngôn từ của mình khá cay nghiệt và lãnh đạm, tôi không muốn đem
tình yêu của mình ra mổ xẻ phanh phui rồi cười đùa một trận. Tôi yêu anh
ấy, tôi không muốn làm tổn thương người yêu tôi và người tôi yêu. Cho nên
tôi đã thầm hạ quyết tâm, không thể viết về anh. Tình yêu luôn có một mặt
rất tàn nhẫn. Viết ra chính là đã làm tổn thương nó. Tôi chỉ nói thế này, tình
yêu của chúng tôi rất tuyệt, rất hoàn mĩ. Bởi vì tôi biết, trong tình yêu lúc
nào nên tiến lúc nào nên thoái, lúc nào nên trói lúc nào nên thả. Còn anh ấy
lại rất đơn giản. Giống như trong tiểu thuyết của Kim Dung vậy, phàm là
một mối tình đẹp đều có một người thông minh, một người ngốc. Tôi lấy
một ví dụ, tình yêu như chiếc cầu bập bênh, nếu hai người ngang sức trên
cầu tình yêu thì cả hai đều sẽ muốn khống chế cục diện, và thường chỉ có
thể giữ thế giằng co, không có gì vui đáng nói. Một người lợi hại một chút,
một người yếu thế một chút, cục diện phải do một người khống chế, như
vậy mới có thể bập bênh vui vẻ, anh vui, tôi cũng vui. Tôi sẽ không viết về
bạn trai mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.