BỐN NĂM PHẤN HỒNG - Trang 25

Mặc dù quần áo đều là một màu xanh nhưng tôi rất nhanh chóng tìm ra

Tô Tiêu, có thể nói thế này, cho dù phải mặc thứ đồng phục quân sự thùng
thình ấy cô ta vẫn khó mà giấu được vẻ đẹp của mình. Cô ấy đứng đó nói
chuyện với một thầy dạy quân sự, ánh nắng như lửa đốt chiếu trên khuôn
mặt cô ấy, thầy dạy quân sự đứng quay lưng về phía chúng tôi, ánh sáng
làm Tô Tiêu rất chói mắt, nhìn thầy giáo cười tươi rói. Cô ấy đứng đấy, vừa
cười nói gì đó với thầy giáo. Rất nhiều nữ sinh cứ ngó nghiêng về phía ấy.

Một lần, hai lần rồi rất nhiều lần như thế. Xem ra cô nữ sinh này đã dự

tính không cam chịu làm kẻ cô đơn trong bốn năm đại học.

Sau này tôi chẳng bao giờ tham gia luyện tập quân sự nữa. Mỗi khi ở

phòng kí túc xá có người về sớm là họ liền ngồi túm tụm bàn tán về Tô
Tiêu, hết bàn tán về Tô Tiêu lại bàn tán về La Nghệ Lâm. Nào là Tô Tiêu có
bộ mặt lẳng lơ, suốt ngày liếc mắt đưa tình với mấy thầy dạy quân sự. Nào
là La Nghệ Lâm to gan thế nào, thích thể hiện bản thân thế nào, thích chủ
động tìm đến thầy dạy quân sự và thầy hướng dẫn để nói chuyện phiếm thế
nào.

Ở khoa Văn học của chúng tôi khoá đó, về chuyện quan hệ giữa sinh viên

và thầy dạy quân sự đã có Tô Tiêu và La Nghệ Lâm đảm nhiệm hai vai diễn
chính. Tôi làm chứng, hai cô gái ấy và thầy dạy quân sự chỉ là vài lần mặt
đối mặt và nói nhiều hơn vài câu. Nhưng hai năm sau dân cư trong trường
đơm đặt câu chuyện đó như thế nào thì không rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.