với Robinson, viễn cảnh bảy người chia nhau số tiền lên tới 2 tỷ đô-la là một
thảm họa về quan hệ công chúng, và điều này đang chờ đến ngày bùng phát.
Ông nhận thấy cần phải có những thay đổi, và không chỉ để làm đẹp.
Thỏa thuận này đơn giản là quá béo bở; và một lượng lớn trong số tiền đã
hứa với Johnson bây giờ sẽ phải được dùng làm nguồn tiền để tăng giá thầu,
đủ cao để đánh bại Kravis. Là người bạn thân nhất của lão ở Phố Wall, tất
nhiên, Jim Robinson được chọn để làm công việc khó khăn: thông báo tin
này cho Johnson.
Tối thứ Hai, Robinson ngồi ở văn phòng của Johnson, và cố gắng thông
báo tin này cho lão theo cách tế nhị nhất có thể. “Rawss,” ông nói bằng
giọng Atlanta du dương, “chúng tôi phải định giá lại mọi thứ theo cách phù
hợp hơn, theo diễn biến tình hình hiện tại.”
Anh muốn nói gì? Johnson hỏi, có chút ngần ngừ. Lão nhớ Steve
Goldstone đã cảnh báo lão về thỏa thuận quản lý: Những gã đó sẽ thăm dò
và cắt giảm thỏa thuận với ông, giảm mãi… Điều đáng nói là Johnson tin ở
Jim Robinson.
“Tôi hy vọng anh không ở đây với tư cách là người bênh vực cho Peter
Cohen,” Johnson nói, “vì họ sẽ không thể cắt giảm phúc lợi của chúng tôi để
mang về hết cho Shearson.”
“Không, Rawss, đây là tôi cảm thấy thế. Tôi ở đây với tư cách một
người bạn.”
“Hoàn toàn khác rồi. Hoàn toàn không phải vậy,” Johnson nói. “Anh
muốn làm gì?”
“Có bao nhiêu người sẽ chia nhau thỏa thuận quản lý này?” Robinson
hỏi.
“Có thể là tám, có thể là 20.” Lão nói đã không nghĩ nhiều về vấn đề
đó.
“Tôi nghĩ có lẽ anh nên xác định rõ hơn về thỏa thuận này,” Robinson
gợi ý.