BỌN RỢ RÌNH TRƯỚC CỔNG - Trang 416

khác, tôi không biết làm thế nào ông có thể ngồi ở đây, trong căn phòng này
với chúng tôi.”

Không, Boisi nói, cả Forstmann Little hay Goldman đều không ký bất

kỳ thỏa thuận nào như vậy. Nhưng Boisi đảm bảo với Cohen rằng ông không
có ý định tiết lộ bất kỳ bí mật nào của Shearson.

“Peter, tôi đã hứa sẽ bảo mật thông tin.”
“Tôi muốn nghe điều đó từ một luật sư.”
Boisi đổ thêm dầu vào lửa: “Peter, nói rõ xem nào. Lời tôi nói chưa đủ

sao?”

Cohen quay sang Fearin, đang ngồi đối diện ghế của anh.
“Này, luật sư.”
Fearin đang ghi chép, dường như không nghe thấy anh nói.

“Này, luật sư. Tôi đang nói chuyện với anh đấy.”
Fearin chớp mắt qua cặp kính của giáo sư, ngước lên. Anh biết Cohen

đang cố đe dọa anh. “Anh đang nói gì với tôi à? Anh hỏi gì vậy?”

“Thỏa thuận bảo mật có cho phép anh đưa ra đề nghị đấu thầu riêng với

nhóm quản lý không?”

Fearin im lặng một lúc mới trả lời. Khi nói, giọng anh rất bình thản.

“Tôi có hai câu trả lời. Đầu tiên, tôi không phải là luật sư của anh. Tôi
không cho rằng mình sẽ cho anh một lời khuyên pháp lý. Câu hỏi đó anh
nên hỏi luật sư riêng của mình. Hỏi Jack Nusbaum ấy. Anh ấy là một luật sư
giỏi. Câu trả lời thứ hai là tôi đã khuyên khách hàng của mình, tất nhiên, họ
có thể tự do theo đuổi một liên minh khác.”

Cohen không biểu lộ phản ứng gì. Một phút sau, anh xin lỗi và rời khỏi

phòng.

Forstmann không thể tin vào cuộc trò chuyện này. “Ôi, luật sư?” Gã

Cohen này nghĩ anh ta là ai chứ? Người đàn ông nhỏ bé, khó tính với cái
điếu xì gà to tướng đó. Chuyên gia tâm thần chắc sẽ yêu mến anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.