BỌN RỢ RÌNH TRƯỚC CỔNG - Trang 559

-

Chỉ còn lại hai ngày.
Khi hạn chót gần đến, nỗi phiền muộn của Johnson lại tăng lên một

chút. Lão bắt đầu lo lắng tác động của những công kích dữ dội gây nhức
nhối dư luận có thể có tác động tương tự đến hội đồng quản trị. Vào thứ Tư,
lão gọi cho Hugel. “Charlie,” lão nói, “nếu anh phải lựa chọn, tôi muốn anh
hứa với tôi: Nếu chúng tôi có hồ sơ thầu tốt nhất, anh không nên giấu diếm
gì, và hãy cố gắng thương lượng với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

“Tôi đã hứa với anh rồi mà.”
“Anh sẽ mở hồ sơ thầu đúng không? Tôi không muốn có chuyện nực

cười nào xảy ra.”

“Tôi sẽ ở đó mà,” Hugel nói. “Tôi sẽ đích thân mở hồ sơ thầu.”

Nếu anh lo về dư luận, Hugel nói tiếp, tại sao anh không gọi cho các

giám đốc và tự giải thích? Ngày hôm sau, Johnson bắt đầu gọi cho các giám
đốc. Lão vẫn luôn nói chuyện với giọng điệu đó.

“Lương tâm của tôi trong sạch,” lão nói với từng giám đốc. “Ban đêm,

tôi vẫn có thể ngủ, vì tôi không nghĩ mình đã làm gì sai… Cho dù có điều gì
đã xảy ra, nhóm quản lý vẫn sẽ nhận được một khối lượng lớn cổ phiếu, và
đó là điều quan trọng.” Với mỗi người, lão đều giảm nhẹ mức độ của thỏa
thuận quản lý, nhấn mạnh ý định chia số tiền đó cho nhiều người của lão.

Trước thời hạn chót, Johnson dành nhiều thời gian buổi tối ở căn hộ

của Jim và Linda Robinson để phân tích kỹ các chiến lược giá cả. Trong hầu
hết các tối đó, Horrigan, có một căn hộ của công ty ở tầng dưới, đều tham
gia cùng họ, và Linda loay hoay phục vụ đồ uống. Johnson thích uống rượu
scotch, Jim Robinson thích một ly rượu vang. Horrigan lại đòi đồ uống
chưng cất, thứ mà Linda gọi là đồ uống cho người lớn. Linda tự nhấm nháp
nước khoáng có ga hương hoa quả.

Là một con cú đêm, Johnson thường giữ Robinson thức đến 2 hoặc 3

giờ sáng. Khi đã muộn, Linda sẽ nằm trên ghế phòng khách, nhấm nháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.