BỌN RỢ RÌNH TRƯỚC CỔNG - Trang 600

minh này,” Maher nói với Pritzker. “Tôi không có vấn đề gì. Đừng lo lắng
về quan điểm của chúng tôi.”

Pritzker lại có thâm ý khác. Ông muốn cái tên Pritzker tránh xa các tiêu

đề của báo chí. Từ bây giờ trở đi, ông nói, ấn chặt bàn tay xuống bàn để
nhấn mạnh, nhóm phải luôn được xác định là: “nhóm của First Boston”.
Không ai biết liệu yêu cầu đó xuất phát từ lòng vị tha hay sự lo sợ bị sỉ nhục.

-

Hôm thứ Hai, tâm trạng của Johnson rất tệ. “Thật không công bằng với

chúng tôi, Charlie,” lão phàn nàn với Hugel. “Mọi người điều thấy rõ điều
đó.”

“Tôi thật sự cảm thấy rất tiếc, Ross.” Hugel nói. “Nhưng chúng tôi

không thể làm gì được. Chúng tôi phải thực hiện theo cách này.”

“Tôi chỉ nghĩ điều đó không công bằng với chúng tôi.”
“Các luật sư đã khuyên chúng tôi nên làm vậy,” Hugel nói. “Chúng tôi

không thể từ chối một đề nghị khả thi trị giá 110 đô-la/cổ phiếu.”

Hugel có nói gì cũng không làm dịu được cơn giận đang sôi sục của

Johnson. Càng ngẫm nghĩ, lão càng cảm thấy tồi tệ. Lão đã bị lừa bởi chính
hội đồng quản trị của mình, bởi những người mà lão vẫn coi là bạn. Steve
Goldstone đã nói đúng. Họ không còn là bạn của lão nữa. Lão từng không
muốn tin vào điều đó, và giờ lão vẫn không muốn tin. Nhưng sâu thẳm trong
lòng Johnson biết đó là sự thật. Lão đã mất đi sự hỗ trợ từ chính hội đồng
quản trị của mình.

Với Macomber thì lão có thể hiểu. Ông ta từ lâu đã có ý chỉ trích lão.

Nhưng còn Marty Davis thì sao? Từ những gì Johnson nghe được, Davis đã
quay ngoắt lại chống đối lão. Bill Anderson nữa? Albert Butler nữa?
Johnson gọi họ là ủy ban “độc lập giả danh”. Tất cả bọn họ đã trở thành tù
nhân của những kẻ giật dây trên Phố Wall, đặc biệt là Atkins, tay luật sư lầm
lì mà Johnson đặt cho cái tên “cậu bé cười”. Trong tất cả bọn họ, hành xử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.