BỌN RỢ RÌNH TRƯỚC CỔNG - Trang 621

đốc tài chính của Berisford tại London, ông này nhắc cho viên kế toán nhớ
ra tại sao anh không tìm thấy hai người họ. Họ là người Do Thái chính
thống. Họ không làm việc trong ngày Sabbath

*

, hoặc thậm chí không trả lời

điện thoại. Seslowe phải chờ cả ngày. Ngay sau khi mặt trời lặn, anh nhận
được một cuộc gọi từ Howard Zuckerman, người đứng đầu các hoạt động tại
Mỹ của Berisford.

“Howard, chúng tôi cần một cam kết trong vòng hai ngày.”

“Nếu việc quan trọng đến vậy,” Zuckerman trả lời, “tối nay chúng ta

gặp nhau đi.”

“Tốt quá,” Seslowe nói. “Hãy qua bên tôi.”
Fennebresque chào đón hai vị giám đốc của Berisford khi họ đến First

Boston buổi tối hôm đó. Khi đưa họ vào phòng họp, anh nghĩ mình đã nghe
thấy một cộng sự trẻ ở First Boston khẽ huýt sáo. Fennebresque quay lại
nhìn Chủ tịch của Berisford, Ephraim Margulies, và ngay lập tức nhận ra
giai điệu. Đó là giai điệu dạo đầu của chương trình truyền hình về Alfred
Hitchcock những năm 1950. Margulies trông rất giống đạo diễn nổi tiếng
người Anh Alfred Hitchcock.

Nhóm phụ trách các công ty thực phẩm của Fennebresque có bài phát

biểu dài 40 phút. Sau đó, trợ lý của Maher rất hài lòng; anh nghĩ rằng rất có
khả năng phải đến thứ Ba, người của Berisford mới có thể đưa ra quyết định.
Hai mươi phút sau, Howard Zuckerman kéo Fennebresque sang một bên.

“Chúng tôi sẽ làm.”
Fennebresque không hiểu. “Ông sẽ làm gì?”

“Chúng tôi chấp nhận khoản vay trị giá 125 triệu đô-la.”
Fennebresque đầy hoài nghi khi Zuckerman nhặt một hộp bánh pizza

bỏ đi, và viết vào mép hộp các thông tin để chuyển khoản qua hệ thống cùng
số tiền đầu tư cho văn phòng của Berisford ở London. Anh chưa bao giờ
thấy ai làm việc nhanh như vậy.

Brian Finn quay sang Hank Handelsman mỉm cười và hỏi: “Những

người này có biết họ đang làm gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.